Các lão soái trong thành Trường An đều đang đợi Vân Diệp đại bại, chỉ cần tin tức này truyền về kinh thành, tướng sĩ tử thương thảm trọng, vậy chiến tranh không muốn cũng phải nổ ra, không ai cho rằng Vân Diệp có thể thành công, đốt thành Ti Sa, phá Tam Sơn Phổ đã ngoài dự liệu của họ rồi, còn thành Đại Vương, không có mười vạn binh mã mà muốn hạ nó chỉ là trò đùa.
- Mình không nên đấu với đám lão già đó.
Vân Diệp lẩm bẩm, nhìn những hán tử chất phác vì tin mình mà vượt ngàn dặm tới vùng đất xa lạ chiến đấu, y nghẹn ngào không nói ra lời.
- Thu nước mắt của ngươi lại, trên chiến trường không chấp nhận thứ này, ưỡn ngực của ngươi lên, lớn tiếng nói với tướng sĩ, các ngươi sẽ sáng tạo ra một kỳ tích chưa từng có.
Lưu Phương vỗ mạnh lên mông Vượng Tài:
Vượng Tài hí lên chạy qua trước trận, Vân Diệp không nói, chỉ rút đao của mình ra, chạm vào vũ khí của bọn họ, tiếng binh khí chạm nhau tức thì vang vọng chiến trường.
Hai quân sĩ tráng kiện đập búa xuống, tay đòn to lớn ném tảng đá về phía tường thành, do khoảng cách hơi xa, điểm rơi không tốt, đập vào tường thành, tảng đá vỡ vụng, rơi xuống sông hộ thành, sĩ tốt Đại Đường đồng thanh reo hò.
Cứ như diễn trò, trong thành cũng ném ra mấy tảng đá lớn, rơi cách xe ném đá không xa, do không phải hình tròn, nên nện xuống đất, nảy hai cái rồi thôi.
Thế rồi không ngờ Lưu Phương thu binh, sĩ tốt đã xuất trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827886/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.