Eo biển toàn chiến hạm neo đậu, đón gió biển lạnh căm, Vân Diệp hít sâu một hơi, bắt đầu công việc thường lệ hàng ngày, kiểm kê hạm đội, thuyền nhỏ phập phồng theo sóng, tới mỗi một chiếc chiến hạm, lập tức có quan trực ban lớn tiếng báo cáo tình hình chiến hạm của mình, giọng nói hùng hồn, khí thế vô cùng.
Mặc dù bản thân mặc nho sam, chỉ cài một cái trâm ngọc trên đầu, tất cả tướng sĩ của hạm đội không dám có chút qua loa nào, hai trận đại thắng ở thành Ti Sa, Tam Sơn Phổ, Vân Diệp đã hoàn toàn được bọn họ thừa nhận, giết địch một nghìn, tổn thất ba trăm, nay giết địch đâu chỉ một nghìn, phe mình tổn thất rất ít, đây chẳng phải phong thái danh tướng à?
Lưu Phương trốn trong chỗ tối, cười cực kỳ gian trá, nếu Vân Diệp ở bên cạnh sẽ nghe thấy lão già này lẩm bẩm:
- Tiểu tử, danh và lợi là một đôi huynh đệ, ngươi tham tài hám lợi, làm sao thoát được danh lợi kiềm tỏa, không học binh pháp? Binh pháp mà học được sao? Đám Trình Giảo Kim có mấy kẻ do danh gia binh pháp dạy ra? Khá lắm, đã có tư thế tướng quân rồi, con mẹ nó còn là nho tướng, thêm chục năm rèn luyện nữa, lão phu không tin không rèn ra được một tướng quân hợp cách. Tôn tử của lão phu còn phải dựa vào ngươi, ngươi không nên người sao được.
Kiểm tra hạm đội xong, xử lý công vụ, vài vụ vi phạm nhẹ, chẳng buồn phán xem ai đúng ai sai, đều là chiến hữu lại lấy nắm đấm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827869/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.