Lưu Tiến Bảo đi tới trước mặt hán tử, đánh bay trường đao trong tay hắn, đá hắn lăn ra đất, dẫm lên cổ, quay đầu nhìn Vân Diệp:
- Công tử có muốn chặt cái đầu chó của hắn không?
Nữ tử kia ra sức kéo chân Lưu Tiến Bảo, bị đá văng ra lại bò tới, miệng lớn kêu gào tiếng Cao Ly.
- Các ngươi là người Đường, vì sao tới đất đai của bọn ta, chẳng lẽ chiến tranh đã bắt đầu?
Hán tử mặt dán vào bờ cát gian nan hỏi Vân Diệp đi tới gần:
- Ta thích hòn đảo này, chuẩn bị xây một căn nhà ở đây để dưỡng lão, nơi này phong cảnh rất đẹp, là nơi dưỡng lão lý tưởng.
Vân Diệp cúi đầu xuống thong thả nói:
- Nơi này là Cao Ly, không phải Đường quốc, ngươi không có tư cách.
- Sao không có, ta nhìn trúng thứ gì thì nó là của ta, nếu hòn đào này là của ngươi, nếu ta thích cũng sẽ biến thành của ta.
Con mẹ nó sướng, làm cướp thật là sướng, thích làm gì thì làm, chả trách lắm người thích làm cướp như thế:
- Người Đường tự đại như vậy sao? Ta nhớ bên bờ Liêu Thủy có một tòa kinh quan cực lớn, nơi đó có rất nhiều xương cốt người Đường, các ngươi quên rồi sao?
- Không quên lần này ta đi lấy những xương cốt đó, thuận tiện kiếm chút lợi tức, phải rồi, còn chưa hỏi ngươi, ngươi cướp lão bà của người ta, đội mũ xanh cho người ta nên bị người ta truy sát à?
- Nằm mơ, ngươi dám vào Liêu Thủy, thủ quân thành Ti Sa sẽ biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827868/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.