Vân Diệp ngâm nga tiểu khúc, chắp hai tay sau đầu, đong đưa đi về khoang mình, tai còn nghe thấy Lưu Phương quát tháo giao nhiệm vụ cho tướng lĩnh.
- Đại cữu ca có vẻ rất đắc ý.
Chẳng biết Đơn Ưng từ xó xỉnh nào chui ra, thình lình xuất hiện trước mặt Vân Diệp, tay cầm mộ con gà quay béo ngậy.
Vân Diệp xé một cái đùi, vỗ vai Đơn Ưng, tiếp tục về phòng của mình, ăn xong cái đùi gà phải viết thư cho Tân Nguyệt, con người một khi nhàn rỗi là nhớ tới người thân thiết nhất.
Thực tế y phải viết rất nhiều thư, viết cho Lão Trình, Lão Ngưu, Lý Hiếu Cung, thái tử, hoàng hậu, thậm chí là Tôn Tư Mạc, Lý Thái, nghĩ đã thấy đau đầu.
Số nữ nhân kia Vân Diệp đẩy sạch cho Nguyên Đại Khả, ông ta là quan địa phương, chiếu cố cho những nữ nhân đó là bổn phận.
Nguyên Đại Khả rất đau khổ, những nữ nhân đó không phải người Đại Đường, vả lại vùng Hà Bắc này vốn nữ nhân nhiều hơn nam nhân rất nhiều, cưới một lão bà sẽ bị người ta xem thường, phải có hai lão bà mới là hợp cách, cưới ba lão bà, nữ nhân khác sẽ cảm kích, nếu ngươi cưới bốn lão bà, quan phủ cũng tới cửa chúc mừng, còn cưới cả bầy như Hi Đồng thì dứt khoát là tấm gương, chỉ là không biết hắn chinh phục được đại lão bà chưa, trên đường về phải tới thăm mới được. Text được lấy tại truyentop.net
Đánh qua đánh lại hơn trăm năm, cái vùng Hà Bắc này chưa bao giờ bình yên, những năm thái bình tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827864/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.