Thấy đại hội quân sự sắp biến thành đại hội cướp bóc, Lưu Phương cắm lá cở đỏ cuối cùng vào Tam Sơn Phổ nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, chúng ta đủ nhân thủ, lão phu cho rằng có thể tiến hành hai đằng một lúc, một khi Đại Hắc Sơn bốc cháy là lúc công kích Tam Sơn Phổ, như thế có thể thu được hiệu quả của kỳ binh.
- Hiện giờ nói những điều này còn sớm lắm, mai hạm đội tới chúng ta hẵng thảo luận chi tiết, hiện toàn bộ đi ngủ. Vô Thiệt, Tiểu Ưng, Cẩu Tử, từ giờ trở đi các ngươi không được rời quân doanh đi Cao Ly, tránh đánh cỏ động rắn.
Vô Thiệt thống khoái đồng ý, Cẩu Tử tuy không cam lòng, nhưng trước mặt Vân Diệp không dám biểu lộ ra, Đơn Ưng nhìn hai người bọn họ, thấy không ai giúp mình cũng đành chấp nhận.
Sáng ngày hôm sau Vân Diệp điểm binh ra biển từ sớm, những người này có khi cả đời chẳng biết thuyền biển cỡ lớn trông thế nào, Vân Diệp đặt ghế lên tảng đá, thi thoảng nhìn gậy đo bóng mặt trời đặt ở chỗ đất trống, giờ ngọ ba khắc chưa tới đám Lưu Nhân Nguyện muốn sống cũng chẳng được, đây là thời hạn cuối cùng.
Kẻ lỡ hạn chém, điều này có thể dùng với bất kỳ ai, không phải vì chủ tướng nhân từ mà có thể thay đổi, nếu quá giờ mà hạm đội chưa tới, chuyện đầu tiên quân tư mã lên thuyền là chém đầu Lưu Nhân Nguyện đặt lên đĩa mang tới.
Hôm nay bên biển không có một ngư dân nào, Nguyên Đại Khả đã thông tri ngư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827863/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.