Tường thành nguy nga đã che hết ánh mặt trời, khiến người đứng trong bóng râm chỉ một lát là phát lạnh. Tường thành không chỉ chặn ánh mặt trời, còn chặn cả gió lạnh. Khí lưu chỗ cao mang theo tiếng vù vù thổi vào tường, khí lưu chỗ thấp lại thổi mạnh vào tường thành, gió xoáy mang theo bụi bặm quẩn quanh phía trước. Nhưng muốn phá tan mặt tường thành này cũng không phải là chuyện dễ.
Cửa cung cuối cùng cũng mở, khí lưu này dường như tìm được nơi thoát, thoáng cái đã ào qua. Đoạn Hồng ra truyền chỉ bất kể võ công cao cường thế nào, trong chớp mắt cũng đã phủ đầy bụi đất.
Hắng giọng nhổ cát ra ngoài, sau đó dùng tay áo lau miệng, quan sát từ trên xuống dưới giáp trụ của Vân Diệp, bật cười khúc khích, lại còn che miệng cười, đúng là một động tác rất nữ tính, xem ra người này không chỉ thân thể tàn tật, tâm lý cũng có vấn đề rất lớn.
- Hầu gia, mấy thứ kia là ngài dùng sao? Sức ngài cũng lớn quá, 20 cân sắt ngài có thể vung được mấy cái? Loại ngạnh cung tam tam này bất luận ngài có thể kéo được hay không, chỉ là kỹ xảo khai cung ngài cũng phải mất ba năm mới học được. Thứ mã sóc này còn khó dùng hơn, ngài cần phải thỉnh giáo mã sóc danh gia Uất Trì tướng quân. Ngài xem, treo ở đây không đúng, vạn nhất rớt xuống đất thì không cần địch nhân chém, bản thân ngài cũng có thể bị chính mã sóc của mình đâm rớt xuống ngựa. Nếu như ngựa mà nhanh một chút có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827843/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.