Dưới cách cục lớn có biến đổi lớn, liên tục ba năm được mùa, khiến vương triều Đại Đường vô cùng tự tin, vương quyền vào thời khắc này cũng trở nên vô cùng hùng mạnh, hàng xóm xung quanh nơm nớp lo sợ biểu thị thần phục Thiên Khả Hãn, vô số thương cổ kéo tái biên ải Đại Đường, bắt đầu cuộc xâm lược thứ hai.
Điện Vạn Dân đêm nay thắp sáng huy hoàng, đứng sừng sững trên Long Thủ Nguyên, đó là cung điện trên trời, người dân Trường An mút ngón tay, nhìn như mê như say.
- Đẹp không, sơn của điện Vạn Dân là do ta sơn đó, các ngươi chỉ nhìn bề ngoài, chứ ta treo trên cao được nhìn chi tiết, trong đại điện toàn gỗ vàng óng ánh, trông như vàng ấy. Chu gia lão tam lấy sa thạch đánh bóng bằng chút một, còn tỉ mỉ hơn cả vẽ mày cho lão bà của hắn.
- Khoác lác cái gì chứ, gia gia nhà ta hôm nay uống rượu cùng bệ hạ trong điện, nghe nói tân khách tuổi cao tổng cộng phải gom cho đủ một vạn, nói là chúc phúc Đại Đường vạn năm.
- Nói bậy bạ, sao gom một cái sao đủ một vạn, đừng nói bừa, xéo xa một chút, đừng cản trở lão tử ngắm cảnh đêm.
- Nghe nói nếu không đủ một vạn, sẽ kiếm một vị huân quý coi như phần bù vào, vậy kiếm một vạn đâu khó, huân quý Đại Đường ta nhiều như chó, tìm người thích hợp khó gì.
Vân Diệp ngồi trong xe ngựa nghe người dân bên ngoài ồn ào trò chuyện, mặt đen như đít nồi, không sai, y chính là tên bù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827829/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.