- Cho nên thiếp mới bất chấp thể diện ôm lấy chuyện làm ăn này, vả lại, chỉ có dưới sự che chở của thiếp thân, những nữ nhân từ Cao Ly, Tân La tới mới không có số phận bi thảm, bệ hạ nhìn thuộc hạ của mình xem, trừ thiếp thân ra thì không ai lương thiện cả. Vân Diệp lương thiện, với con dân Đại Đường thì khỏi cần nói, nhưng bệ hạ nhìn việc y làm ở Lĩnh Nam là biết rồi, tên tiểu tử đó không phải người tốt, nghe nói y đóng cọc gỗ treo hải tặc bắt được đầy cả hải đảo.
Nghe xong Trường Tôn thị nói, Lý Nhị thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, mình làm chuyện này hoàn toàn là làm việc thiện, chứ để đám nhuốm máu trên sa trường như Trình Giảo Kim, Trường Tôn Vô Ky, Tần Quỳnh làm, những người kia chưa biết có số phận bi thảm đến đâu.
- Chuyện Vân Diệp đóng người lên cọc về sau không được nhắc tới nữa, quân đội dám tự ý vào Đại Đường ta, làm thế còn nhẹ, nếu trẫm gặp được, kết cục của bọn chúng còn thê thảm hơn trăm lần, nên chuyện này không sai, mà còn có công, kẻ nào nói ra nói vào, bảo kẻ đó tới nói chuyện với trẫm...
Trường Tôn thị cắn đứt chỉ, khoác một chiếc trường bào lên người Lý Nhị, ngồi xuống kéo phẳng, rồi lui lại đằng sau vỗ tay nói:
- Bệ hạ mặc chiếc áo này cực kỳ vừa vặn, Thừa Càn đưa vào cung năm mươi thớt vải bông, nói là dùng làm áo ngoài, vừa ấm lại vừa nhẹ, có nó, bệ hạ không cần mặc thứ áo da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827828/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.