- Còn không phải à? Trong nhà có thứ gây họa này, ai ngủ ngon được? Lần này là Đinh Ngạn Bình, lần sau nói không chừng là Vương Duyên Bình, Lý Yến Bình xuất hiện, nhà ta còn sống được nữa không? Nếu chẳng phải lão già đó còn có giá trị lợi dụng, ta để cho lão ta sống tới vài ngày trước mới chết à?
Vân Diệp trừng mắt lên:
- Ngươi cho rằng ta không có thủ đoạn đưa lão ta xuống địa ngục tức thì à? Thủ đoạn của ta, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, ta khổ công bố trí cạm bẫy, ngươi ngu ngốc xông vào, còn làm cho bản thân bị trọng thương, có chuyện gì nói với ta không được sao? Là người trong nhà cả, có gì không thể nói? Cho nên trận đòn này không phải vì ngươi ăn trộm, không phải vì ngươi ở trong phòng Đại Nha ba ngày, là vì ngươi không tin vào người nhà.
- Bây giờ xéo tới Lạc Dương chuẩn bị nhà thành thân, tới thư viện tìm tiên sinh có thân phận tới cầu thân cho ngươi, Vân gia là hào môn thế gia của Trường An, không thể mất mặt, xéo ngay.
Giáo huấn xong Vân Diệp chắp tay sau lưng bỏ đi, cả nhà không có ai làm người ta yên tâm, Hàm Hàm của Tiểu Nha cuối cùng cũng béo quá mà chết, hại Tiểu Nha nằm trên giường khóc không gặp ai, nghĩ đã thấy phiền muộn.
Đại Nha nhìn ca ca vào phòng Tiểu Nha, quay lại nhìn Đơn Ưng, thấy hắn cười sắp tắt thở, vội tới đấm lưng xoa ngực cho hắn, mãi một lúc lâu Đơn Ưng mới thở đều lại được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827823/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.