- Trước khi chết Đinh Ngạn Bình nuốt ngọc bài vào bụng, ngọc bài to bằng nửa bàn tay, không biết lão ta làm sao nuốt xuống được. Nhưng nuốt vào thì sao, vẫn bị người ta rạch bụng lấy ngọc bội, thi thể ném chốn đồng hoang nuôi dã thú, đáng thương cho kiêu hùng một đời, vì nhất t hời nổi lòng tham mà chết không có đất chôn. Nay ngọc bội rơi vào tay một đám cướp ở Hà Bắc, hạ quan thấy, ngày tàn của đám cướp này tới rồi. Hạ Thiên Thương dựa vào lưng ghế uống trà, ăn một miếng bánh ngọt, thư thái rên một tiếng, nói với Vân Diệp: - Hạ quan chưa bao giờ thấy thứ bánh này, không biết Vân hầu có thể ban cho một ít, để hạ quan mang về cho mẹ già, con thơ nếm thử không?
- Không biết xấu hổ, ngươi đã lấy ba lần rồi, ta nói không cho ngươi vẫn lấy, còn đem mẹ già con thơ ra, làm người ta xem thường.
Hạ Thiên Thương ung dung cho bánh vào hộp mình mang tới, lại cho cả đĩa kẹo sữa do Lan Lăng đặc chế vào, đóng nắp lại nói: - Hạ quan chưa bao giờ có thói quen nhận đồ của người khác, chỉ sợ có ngày người ta tới nhà nhờ vả lại không tiện từ chối, hầu gia thì không lo, dù hạ quan lấy nhiều thế nào cũng chẳng sao, cần từ chối vẫn từ chối, không cần lương tâm bất an. Dạ dày gia mẫu không tốt, mỗi bữa ăn rất ít, chỉ có thứ bánh này là hợp khẩu vị, hạ quan sao không lấy?
- Ồ, nếu bá mẫu không khỏe thì nên lấy nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827822/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.