Lý Nhị xem thư xong, lửa giận trên mặt tan đi, không ngờ vái lần nữa với cái xe ngựa trống, nói với quân thần:
- Cổ nhân thường nói, năm trăm nay có thánh nhân xuất hiện, nay Đại Đường ta chí sĩ nhân phẩm cao khiết xuất hiện không ngừng, đó là phúc của trẫm, cũng là phúc của con dân thiên hạ. Cái hại lỗ sang, thiên hạ đều biết, dù mãnh hổ, độc xà cũng không thoát được, người sống sót chỉ một hai phần, dù may mắn sống được đa phần cũng tàn tận, mặt thủng lỗ chỗ, không ra dạng người, có lẽ mọi người nghe nói rồi, nữ nhi thứ sử Thọ Châu cuối cùng vẫn nhảy giếng tự tận, cả nhà không ai thoát được.
- Thứ ác bệnh này là con chim dữ lượn lờ trên bầu trời Đại Đường ta, không cẩn thận một chút là mang tới trọng thương không bù đắp được.
- Nay có Diệu Ứng chân nhân nghiên cứu ra kỳ dược khoáng thế, dùng nó thì cả đời hưởng lợi, không còn sợ lỗ sang nữa, Tôn chân nhân vì nó mà bao phen gặp nguy, còn đích thân làm dược nhân, hỏi thiên hạ, còn ai từ bi hơn thế? Chư vị, quân thần chúc ta chúc mừng thiên hạ, chúc mừng Tôn chân nhân.
Vân Diệp luôn bội phục sự cơ biến của Lý Nhị, chớp mắt biến một chuyển bẽ mặt lên tầng cấp cao hơn, đó là bản lĩnh sinh ra cùng đế vương, người khác học cũng không được.
Nhân lúc người khác đang kích động, nhích tới bên cạnh Trường Tôn thị, hỏi nhỏ:
- Nương nương, tiểu thần cũng lập công lao hãn mã, sao không nhắc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827765/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.