Lời Vân Diệp rất tuyệt tình, nhưng Vô Diệt không hề giận chút nào, xách lấy bọc hành lý của mình xuống xe ngay, chỉ thấy một cỗ xe hai ngựa kéo đỗ bên đường, một phó nhân thiếu niên áo xanh đi tới thi lễ:
- Lão gia gia, tiểu nhân đợi người đã lâu rồi.
Vô Thiệt xúc động lên xe ngựa, sờ đông, mó tây, xe ngựa không phải là tốt lắm, thậm chí là không so được với xe ngựa của hoàng cung, không dát vàng, không khảm bạc, trong xe không lấy tơ lụa trang trí, chỉ có vải bố đơn giản, ngựa kéo xe cũng là loại ngựa bình thường. Nhưng chính cái xe ngựa bình thường đó lại thực sự thuộc về mình, nó là của mình, là thứ đầu tiên trên đời này của mình, lúc trò chuyện với Vân Diệp có nói, không ngờ giờ được sở hữu rồi, làm nước mắt của Vô Thiệt thiếu chút nữa rơi xuống.
- Lão gia gia, trong nhà đã chuẩn bị nước tắm, Phong tam nương còn bảo tiểu nhân hỏi người, người thích ăn mỳ hay ăn cơm.
Thằng bé đó nói liến thoắng không ngừng, toàn là lời thừa thãi chẳng có mấy ý nghĩa, nhưng Vô Thiệt lại rất thích, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân tên Tiểu Mãn, năm nay đã mười lăm tuổi rồi, quản gia Vân gia mua tiểu nhân về hầu hạ lão gia gia, còn nói tiền bán tiểu nhân sẽ trừ vào lương của lão gia gia, lão gia gia, lương là gì?
- Ha ha ha, lương chính là tiền công, có điều tiền công của lão gia gia ta không phải do Vân gia trả, mà là thư viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827722/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.