- Người xưa có câu kê minh cẩu đạo, cái hầu gia thấy hiện giờ là cẩu đạo, có thể chui vào chỗ người thường không thể qua được, là nhân tài chuyên môn mà thế gia môn phiệt trước kia ắt phải có, công phu này làm Đoàn Hồng chịu đủ mọi khổ cực, sự tàn nhẫn của nó làm lão phu cũng phải câm nín.
Vô Thiệt không đội mũ, mặc bộ áo sam xanh, từ trong hoàng cung đi ra, thấy Vân Diệp kinh ngạc vì thân thủ của Đoàn Hồng liền cười giải thích.
*** kê minh cẩu đạo: Ý nói tới thủ đoạn, việc làm đê hèn xấu xa.
Toàn thân Đoàn Hồng run lên như gợn sóng, lập tức khôi phục lại nguyên trạng, quỳ dưới gối Vô Thiệt, nói nhỏ:
- Chúc mừng lão tổ tông công đức viên mãn, nay có thể tự do tự tại, Đoàn Hồng chúc mừng lão tổ tông.
Vô Thiệt đỡ Đoàn Hồng lên, cảm khái nói:
- Bệ hạ là đấng quân vương thủ tín, ta ngày hôm nay là ngươi ngày sau, bảo vệ cho tốt bệ hạ, đó là chức trách đám hoạn quan chúng ta. Mặc dù không có hậu đại, nhưng chúng ta có cách truyền thừa kế tục, không tới mức bị người ta lãng quên, lão phu là người đi trước dò đường cho các ngươi.
Đoàn Hồng rơi lệ, làm Vân Diệp cảm thấy lạ lắm, cái tên này tối qua không còn ra dạng người nữa, mặt méo mày mó, hiện giờ vì một câu nói mà khóc thương tâm như vậy.
Vô Thiệt cười ha hả, vỗ vai Đoàn Hồng một cái, bảo với Vân Diệp:
- Vân hầu, hiện giờ lão phu một thân một mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827721/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.