Vân Diệp nằm thẳng cẳng trên sàn tàu, sau khi lăn hai vòng thì bỗng nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hô với Đông Ngư:
- Đông Ngư, Đông Ngư, chúng ta quay đầu thuyền, về núi làm thảo khấu, Trường An quá nguy hiểm rồi.
Đông Ngư mặt đần thối nhìn Vân Diệp, không rõ vì sao Hầu gia bỗng nhiên lại muốn làm cường đạo, không đi Trường An nữa à? Lưu Tiến Bảo còn đồng ý với hắn đến lúc đó sẽ phát tiền thưởng, dẫn hắn đi thanh lâu cơ mà.
Tiêu Vũ cười ha ha, chỉ vào Vân Diệp nói:
- Ngươi có bản lĩnh thì cứ chạy, chuyện này không giải quyết danh tiếng ngươi toi rồi, ngươi chạy trốn tới thâm sơn cùng cốc cũng vô ích. Chà chà, dương bản sao, đều là phúc khí có cầu cũng không được, ha ha ha.
Lão gia này nói không sai, chạy cũng vô ích, việc này đích thật là cần ba mặt một lời mới xong. Cấm lão tử cái rắm, sách của lão tử chính là giáo khoa, đương nhiên được dùng rất nhiều. Còn bọn họ viết sử, Ngũ kinh, những thứ tối nghĩa khó hiểu thì liệu có mấy người thích? Còn mấy hòa thượng ngồi rỗi, phiên dịch mấy bản kinh Phật cũng định khắc bản đi lừa gạt hương hỏa, phải nói rõ ràng.
**********
Vô luận như thế nào quân hạm cũng đã mang Vân Diệp về đến Trường An, người khác về nhà thì vui mừng, nhưng Vân Diệp lại thấy sợ hãi. Trên bến tàu Bá Thủy Trường An lố nhố đầu người, mặc dù mọi người đều đến để xem trân bảo, hoàng kim, không ai để ý tới Vân Diệp, nhưng y vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827708/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.