Mọi người hai bên vận hà thấy thuyền đầy kỳ trân dị bảo, hoàng kim xếp đống trên sàn tàu, theo ánh mắt chiếu mà lóa đui cả mắt. Ông trời ạ, cái cây ở giữa kia là cây gì vậy? Cao một trượng màu đỏ tươi, cây tiền?
- Cái đó mà cũng không biết, cái đó gọi là san hô, phú quý thông thường có một cây cao một thước đã có thể coi là đồ gia truyền rồi, hoàng gia muốn làm một trượng để tỏ rõ khí phái hoàng gia.
Cô nương xuất giá trông có kiến thức liếc mắt cười nhạo người này.
- Tiêu tiên sinh, vì sao lại mang vàng trong phủ khố Lạc Dương lên thuyền?
Vân Diệp đứng bên kim tự tháp vàng hỏi Tiêu Vũ.
- Đây là phân phó của bệ hạ, ngươi cứ nghe ta là được, đừng cất vàng đi vội, đó không phải là của ngươi. Thiếu tí nào đầu khó giữ được, tham công quỹ không ai có thể cứu được ngươi.
Vân Diệp ngượng ngùng móc trong lòng ra một khối vàng đặt lên kim tự tháp, thẹn quá thành giận nói:
- Đây chẳng phải là dụ người phạm tội sao? Nâm lão cũng biết, tiểu tử chỉ có thể nhìn vàng không thể, quá đau đớn.
Lão tiên sinh Tiêu Vũ rất có phong độ, tha thứ cử chỉ vô tâm của Vân Diệp, ra đầu thuyền hóng gió mát. Khí trời oi bức của Quan Trung là tối kị với người già, với lão xem ra gió mát đầu thuyền còn tốt hơn nhiều hoàng kim phía sau.
- Tiểu tử, [Tấn thư bổ di] đã khác thành âm bản, [Toán học sơ giai] của ngươi lại bị công khai khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827707/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.