Lý Nguyên Xương lại rụt đầu về, trong ánh mắt lo lắng của Hồng Thành, Vân Diệp đập xuống cò, lão tử hiện giờ chỉ lo gây họa không đủ lớn, Thừa Càn và Thanh Tước đều nói lúc nhỏ bị tên vương bát đản này ức hiếp, nhất là Thanh Tước hận hắn tới tận xương tủy. Lý Nhị từ tiền tuyến về tặng cho Thanh Tước một con chó săn làm quà sinh nhật, không may bị Lý Nguyên Xương nhìn thấy, nhất định muốn cướp lấy, khi đó Tần vương Lý Nhị còn chưa chọc vào được thái tử và Tề Vương, Trường Tôn thị liền tặng con chó cho Lý Nguyên Xương, ai ngờ tên khốn này giết con chó, lột da làm thịt cho mang tới cho Thanh Tước, làm Thanh Tước sợ hãi ban đêm đái dầm mấy tháng liền, đó là chuyện Vân Diệp nghe được khi tán gẫu với Lý Thừa Càn. Cho nên Vân Diệp cho rằng, chỉ cần mình không giết Lý Nguyên Xương thì sẽ chẳng làm sao cả.
Nỏ tiễn mang theo tiếng rít rợn người đâm xuyên lâu thuyền, lâu thuyền mỏng manh chịu sao nổi thứ hung khí này, chớp mắt tiểu lâu bên trên đã đổ sầm xuống, Lý Nguyên Xương đầu tóc bù xù gào lên:
- Ta là Lỗ vương, các ngươi to gan lắm, cô phải tru di cửu tộc.
Vân Diệp nhổ một bãi nước bọt, nói với sĩ tốt:
- Lắp máy bắn đá cho ta, lão tử hôm nay không đánh nát cái thuyền của hắn thành củi thì không phải là Vân Diệp, con bà nó, tưởng cái danh Trường An tam hại của lão tử là đồ giả à?
Sĩ tốt tiếp tục chuẩn bị máy bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827704/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.