Cái thôn nhỏ dựa núi nhìn sông rất đẹp, chỉ là rách nát quá, khắp nơi là đống hoang tàn, còn có dấu vết bị đốt cháy, khúc gỗ cháy đen phủ một lớp bụi dày, may là còn có khói bốc lên, làm con người nhìn thấy một tia hi vọng trong lúc tuyệt vọng.
- Vùng Hà Bắc chiến loạn ba mươi năm, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung, Cao Đàm Thánh, Lý Tử Thông, Thiết Mộc Nhĩ, đám người này không cướp nhân khẩu thì giết người cướp lương, trừ chuyện tốt là không làm, có thể nói là chưa chuyện ác nào chưa làm. Một vùng Hà Bắc giàu có mà bị chúng hại thành vạn dặm không có tiếng gà, xương trắng khắp đất. Nếu lão tử mà sinh sớm hai mươi năm nhất định khiến bọn chúng thành ma dưới thanh đao này.
Nói tới chuyện này, Hi Đồng phẫn nộ khôn siết, lấy trong lòng Vân Diệp ra một bầu rượu bằng bạc tinh xảo, ngửa cổ uống không còn một giọt.
- Sao ngươi biết ta có rượu trong lòng?
- Không cất trong lòng thì nhét trong quần à? Ta biết hầu gia nhà ngươi rảnh rỗi thích làm một ngụm, mất mặt, sao cho đường vào rượu, rượu mạnh của Vân gia đâu?
- Rượu mạnh là thứ dùng đi lừa gạt, uống rượu nho mới có phong phạm quý tộc, ta là người rất chú ý tu dưỡng bản thân, không giống như ngươi, nữ nhân nào cũng lấy, rượu gì cũng uống, con ai cũng nuôi, một mình ngươi đủ thời gian không?
- Ta chẳng rảnh mà vờ thanh cao, chỉ cần ta thích, lòng khoan khoái là được, nuôi lớn chúng vẫn gọi ta là cha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827702/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.