Giấy cho vay khống trong tay Lão Chu chẳng mấy chốc không còn, ngay cả Chử gia cẩn thận nhất cũng vay tám nghìn quan, vay càng nhiều lãi xuất càng thấp, vay càng ít lãi xuất càng cao, đó là sách lược của Trường An, chỉ mong đám người này hàng năm trả lãi, không trả gốc, đó là tài sản chất lượng cao trong miệng Vân hầu.
Bảo vật thiếu đi một nửa, chỉ đổi lại một tờ giấy nhẹ hều, Vô Thiệt nhìn bảo bối bị người ta đưa đi, lại nhìn đống giấy trong tay mình, có cảm giác bị lừa, nhất là thứ sử đại nhân bỏ ra ba nghìn quan đã đem đi hai viên miêu nhãn thạch, trong lòng ông ta như nhỏ máu, huống hồ số tiền bán được đều bị tên béo họ Chu mang đi, mình không nhận được một đồng, ông ta rất muốn dùng chùy đập nát bét đám người kia, cướp đồ lại.
Trở về thuyền tức tối ném tờ giấy cho Vân Diệp xem:
- Vân hầu, nửa thuyền bảo bối của chúng ta chỉ đổi lại được một tờ giấy.
Vân Diệp cầm tờ ngân phiếu lên ừm một tiếng hài lòng rồi không nói thêm nữa, chín mươi ba vạn quan, không tệ, lấp đầy quốc khố không thành vấn đê, huống hồ năm nay đã qua đi một nửa, sau mùa thu phú thế nộp lên, nguy cơ kinh tế của Lý Nhị không còn nữa.
- Vân hầu, thế này thì quá trò đùa rồi, chúng ta đưa ra bảo vật thực sự, thu về chỉ có một tờ giấy, ngài không sợ bị lừa à?
Vô Thiệt không nhịn được hỏi lần nữa, Hồng Thành thông minh hơn ngậm miệng đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827692/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.