Thực tế chứng minh Lý Nhị là một vị lão đại rất hiểu lòng người, chỗ thành công của ông ta là chưa bao giờ để tiểu đệ thất vọng, khi Vân Diệp đang cố gượng tươi cười, ngày dài hơn năm thì Vô Thiệt vất vả phong trần tới Ung Châu.
Chẳng kịp hàn huyên, trà nước cũng không uống, việc đầu tiên Vô Thiệt làm là kiểm tra bảo khố trong quân doanh, nhìn thấy tài bảo chất đống như núi mới thở phào, khôi phục bộ dạng âm u như trước. Trong quá trình nghiệm tra thần không biết quỷ không hay kiếm mấy thứ cho vào người, cười với Vân Diệp và Hồng Thành:
- Thế là tốt, thế là tốt rồi, cha gia mang tới ý chỉ của bệ hạ, một cấp cho Vân hầu, một cấp cho Hồng tướng quân, đây là Lĩnh Nam, cha gia không tuyên đọc nữa, cha gia cần tìm chỗ nghỉ chân đã.
Hồng Thành đui mắt không ngờ muốn an bài một thái giám ở thanh lâu, đây là kết quả của cái đầu bị lừa đá vô số lần, Vân Diệp nhắm mắt lại không nỡ nhìn, trong tai truyền tới tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết của Hồng Thành. Đại lực ưng trảo của Vô Thiệt đã thăm hỏi khớp xương toàn thân Hồng Thành một lượt, đều là nô phó trung thành của hoàng đế, Hồng Thành nổi tiếng không có óc, tên khốn này dựa vào một tấm lòng son lăn lộn ba mươi năm suốt từ lúc mười tuổi tới giờ chưa bị người ta giết là do Lý Nhị nhân hậu.
Vô Thiệt tới rồi, tất cả phiền não nên do Lý Nhị gánh, đừng nói ba nhi tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827676/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.