Vân Diệp thấy mình hiện giờ giống như một cái kính vạn hoa, từ trên người Trình Giảo Kim học được sự khéo léo, từ trên người Ngưu Tiến Bảo học được sự cố chấp, từ trên người Lý Cương học được sự kiên trì, từ trên người Lý Nhị học được quyền mưu, đó đều là bản lĩnh tốt, nhưng tới người Vân Diệp thì nó biến dạng, thành không đen không đỏ không trắng, làm người ta thấy mà quái lạ, bản thân cũng bực bội.
Thực ra ảnh hưởng tới y sâu nhất lại là Đậu Yến Sơn, kẻ này âm độc như rắn, dũng mãnh như sư tử, lại giảo hoạt như hồ ly, đương nhiên dè dặt như chuột. Nếu như lắp thêm cái cánh vào, nói không chừng thành độc giác long biết bay, may mà hắn đồng quy vu tận với cá sấu rồi, cái chết của hắn làm Vân Diệp thậm chí thấy có chút tiếc nuối, luôn cảm thấy nhìn thấy bóng dáng của mình trên người hắn.
Đậu Yến Sơn là con độc giác long, vậy mình là cái gì? Linh cẩu à? Cái thứ trông rất thô bỉ, lưng có vằn, chuyên môn nấp trong bóng tối xem sư tử đi săn, sau đó kiếm đồng bạn cướp thức ăn trong miệng sư tử.
Từ khi nào mà tính mạng hai ba trăm người trong miệng mình biến thành đồ cúng rồi, đồ cúng chẳng phải là lợn dê sao? Từ khi nào con người cũng thành đồ cúng?
Nhi tử đang há miệng cười, nước dãi chảy dài trước mặt, đưa tay đón lấy, để nó nhún nhảy trên đùi mình, vừa rồi trầm mặc làm Linh Đang sợ, khi Vân Diệp im lặng suy nghĩ mặt sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827675/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.