- Bẩm hầu gia, tiểu công tử hoạt bát đáng yêu, không bệnh không tật, ăn rất khỏe, một mình công chúa không đủ sữa, mời thêm một nãi mụ mới vừa đủ cho tiểu công tử ăn no, nếu như lớn thêm chút nữa, chắc một nãi mụ cũng không đủ.
Lưu Tiến Bảo biết tính khí của hầu gia, chỉ cần nghĩ thông là không sao, cho nên lấy chuyện công tử bú sữa ra làm Vân Diệp vui.
Quả nhiên mặt Vân Diệp hiện lên nụ cười nhẹ, đặt dao trong tay xuống, múc nước từ trong chum ra đưa cho Lưu Tiến Bảo, để hắn rửa tay cho mình.
- Hầu gia, người tới Lĩnh Nam sao không đem hộ vệ? Đám Lão Trang chết hết rồi à?
- Nói bậy nói bạ, ngươi tưởng hầu gia ta muốn tới Lĩnh Nam à, bị người ta bắt cóc tới Nam Chiếu, tự lần mò tới Lĩnh Nam, con mẹ nó nếm vô số đau khổ, vừa rồi còn giận không chỗ phát tiết, nếu ngươi không lấy con ta ra làm ta vui, hôm nay thế nào cũng không thoát được một trận đòn.
Cơ thịt toàn thân Lưu Tiến Bảo căng lên, con mắt long sòng sọc đảo bốn phía, muốn tìm hung thủ bắt cóc hầu gia.
Vân Diệp đá hắn một phát:
- Đổ nước cho tử tế, hầu gia ta nếu đợi các ngươi tới cứu thì đã chết không toàn thây rồi, hiện giờ còn lên mặt thế chó nào nữa, đám bắt cóc ta chết hết rồi, không còn kẻ nào sống hết.
- Hầu gia uy vũ...
Sự kính phục hầu gia của Lưu Tiến Bào tuôn ra cuồn cuộn như sóng nước, toàn bộ biến thành rắm ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827662/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.