Hai người nằm một lúc, Đậu Yến Sơn hét một đoạn trúc vào miệng quản gia, lại xé hai miếng vải lớn sạch sẽ từ áo trong của mình, cười với quản gia:
- Sơn thúc, chịu đựng một chút, ta lấy mũi tên ra đây, đánh lửa của chúng ta ướt cả rồi, không đốt lửa được, nếu không dùng lửa hơ vết thương sẽ tốt hơn nhiều.
Quản gia nhịn đau gật đầu với Đậu Yến Sơn, ý bảo mình đã sẵn sàng.
Đậu Yến Sơn nắm lấy cán tên dùng sức rút ra ngoài, tên vừa ra, mang theo một vòi máu, Đậu Yến Sơn vội dùng vải trong tay ấn chặt xuống, lớn tiếng nói quản gia cố chịu, rất lâu sau quản gia nhả gậy trúc trong miệng ra, mặt trắng bệch run run nói:
- Thiếu gia, tiếp đi, rút hết số còn lại một lúc, để lâu, lão nô càng chịu tội nhiều.
Đậu Yến Sơn gật đầu, thấy máu không còn chảy mạnh nữa, liền buông tay ra, nắm lấy mũi tên còn lại rút nhanh khi quản gia còn chưa kịp phản ứng, sau đó dùng vải buộc chặt, lúc này mới thở phào, hai chủ phó cực kỳ mệt mỏi dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Vân Diệp đợi cơ hội này nãy giờ, thấy hai người bất động, liền chuẩn bị mạo hiểm bơi qua, giết chết bọn chúng, ở trong hoàn cảnh này, nếu như không ra tay trước, tới khi đó chết là mình, Đậu Yến Sơn văn võ song tu, không phải kẻ nửa vời như mình so được.
Đao, thương chuẩn bị đầy đủ, hông buộc sợi tơ, nếu như có chuyện bất ngờ vẫn có thể nắm sợi tơ bơi về, vừa mới xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827656/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.