Vân Diệp bật cười, trước kia Tân Nguyệt chưa mang thai không dám ngang nhiên sai bảo y như thế, giờ đứa con cho nàng đầy đủ lý do, tạo thành tất cả những điều này kỳ thực là do y, dù y ra sức dung túng nàng, nhưng khoác lên người cái áo học vấn đại gia, bất kể ở triều đường hay ở nhà đều cao cao tại thượng, mang tới cho Tân Nguyệt áp lực rất lớn, đó không phải đạo chung sống của phu thê, cần phải thay đổi.
Sau khi bảo nha hoàn dọn dẹp lại lều, Vân Diệp đi tới nhà bếp, phát hiện ra Thì Thì bê một bát cơm cháy khét đen xì xì ngồi ăn, lập tức nổi giận:
- Kẻ nào làm chuyện này?
Lão Tiền nghe thấy tiếng quát của Vân Diệp vội vàng chạy tới, đoạt lấy bát cơm trong tay Thì Thì, nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, vừa rồi đầu bếp đều bận đi nghe tin mừng của hai vị phu nhân, quên để ý lửa, kết quả là cơm bị cháy, lão nô đã bảo họ làm lại rồi, không biết vì sao tiểu nương tử lại ăn cơm cháy.
- Sư phụ, không phải là họ đưa con, mà là con tự lấy, thấy bọn họ ăn, cho nên con cũng ăn, lương thực không được lãng phí.
Nếu như việc này không phải là ngước khác làm khó Thì Thì thì Vân Diệp cho qua, thấy Lão Tiền cũng ăn cơm cháy, liền gật đầu dẫn Thì Thì vào trong bếp, chuẩn bị đích thân làm mấy món ăn.
Chọn xong vật liệu, Vân Diệp liền bắt đầu làm cơm, cho xương sườn đã chặt vào nồi, luộc qua để bỏ máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827577/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.