Tức mà không có chỗ xả, Lý Tịnh không cho mọi người chém hắn, nói là phải áp giải về kinh, chuẩn đưa tới đường Chu Tước khoe khoang, như thế thể diện mọi người càng đẹp hơn, nói không chừng thưởng càng to.
Trương Bảo Tương thật đáng ghét, luôn mồm nói tới hạn thát, làm Vân Diệp bực mình.
- Trương tướng quân hiểu rõ về hạn thát như thế, hẳn có tâm đắc về việc làm sao bắt được hạn thát, hiện giờ trong quân có rất nhiều người bị thương, nghe nói mỡ hạn thát là thánh phẩm trị thương, hay là mời Trương tướng quân đi bắt vài nghìn con về nấu dầu cho quân sĩ trị thương được không?
Vân Diệp không có thiện cảm gì với cái kẻ cứu Hiệt Lợi, hắn đang ở trong hang chuột yên lành làm bạn với hạn thát, lôi hắn ra làm cái gì chứ, làm người ta nhìn mà khó chịu, nếu ngươi thích đào hang như thế thì đi đào tiếp đi.
Trương Bảo Tương bất kể là quan chức hay tước vị đều kém Vân Diệp quá xa, nhận được cái mệnh lệnh không phải mệnh lệnh, yêu cầu chẳng ra yêu cầu này, mặt dài như quả cà nhìn Lý Tích, hi vọng Lý Tích nói đỡ cho mình, giờ là mùa đông, hạn thát ngủ đông hết rồi, chúng trốn trong hang không thò đầu ra, bảo mình đi đâu bắt mấy nghìn con?
- Vân hầu, hiện là mùa đông, hạn thát cũng không có nhiều mỡ để nấu đâu, không bằng đợi tới mùa thu năm sau, khi đó hạn thát béo tốt, lão phu tặng hầu gia vài chum nhé.
Lý Tích ra mặt hộ cho Trương Bảo Tương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827445/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.