- Tiểu tử, lão phu chưa bao giờ hỏi ngươi kiếm tiền ở đâu, ngươi nói nắm chắc thì lão phu tin ngươi có thể kiếm ra tiền, nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, liền một lúc ngươi lấy từ Đại Đường nhiều tiền như vậy, triều đình phải làm sao? Khi cần dùng thế mà không có thì thế nào?
Lão Lý lo lắm, qua nửa năm tiếp xúc ông ta chưa bao giờ hoài nghi năng lực kiếm tiền của Vân Diệp, ông ta chỉ lo cho triều đình, đám quan lớn trên miếu đường trước mặt Vân Diệp chỉ như bọn nhóc chưa lớn, nhất là ở phương diện tiền tài.
- Mọi người nhìn nhận tiền tài như vậy sao, riêng mọi người nghĩ vậy hay tất cả mọi người đều nghĩ vậy?
Vân Diệp hơi hồ nghi:
- Lão phu tin rằng cái nhìn về tiền tài ở triều đường không khác gì lão phu, chỗ khác chỉ là một số biết kinh doanh mà thôi.
Lý Cương vội nói, ba vị tiên sinh đồng loạt gật đầu, bọn họ từ triều đường ra, tất nhiên là hiểu rõ.
- Ha ha ha, phát rồi, phát rồi, học đường của ta có thể xây xong sớm 20 năm, bốn vị đều có thể nhìn thấy trường học lớn nhất Đại Đường hoặc lịch sử, tiểu tử muốn tuyển một vạn học sinh, kiếm mấy trăm vị danh sư, đang lo nhàn quá, giờ có việc để làm rồi, tiểu tử đi trù tính đây.
Nói xong chạy luôn, bốn vị tiên sinh cuống cuồng ngăn lại, khẩn trương tới toàn thân run rẩy, tựa hồ không phải ngăn Vân Diệp, mà là ngăn một con mãnh hổ.
- Ngươi không thể làm thế, thư viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827386/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.