Trướng phòng tiên sinh thái độ rất tệ, túi vải đựng tiền chẳng thèm đếm đã ném tới, sau đó bắt hắn lăn dấu tay, trời ạ, Hoàng Thử ta đời này lăn tay vô số, nhưng chưa lần nào lăn tay nhận tiền, cẩn thận lăn dấu tay, sợ làm bẩn sổ, sau đó đứng sang một bên nhìn các tiên sinh lĩnh tiền thế nào. Mỗi một tiên sinh đều mang theo một phó nhân, phó nhân cầm tiền, tiên sinh lấy bút lông thuận tay vẽ một cái, trướng phòng tiên sinh khom lưng đưa tiễn tiên sinh đi, nhưng quay đầu lại là chửi bới đuổi Hoàng Thử xéo ra ngoài.
Hoàng Thử ngắt ngọn cỏ ở bên đường vừa đi vừa học dáng vẻ của tiên sinh lúc viết chứ, hắn thấy tiên sinh viết chữ trông cực đẹp, nhớ lại mình lăn tay thì đỏ hết mặt. Hôm đó nghe quản sự thư viện nói ngày mai mình có một ngày nghỉ thì phải?
Ngày nghỉ là gì Hoàng Thử không hiểu, thấy các tiên sinh hoặc là đi xe trâu đem gia quyến tới Trường An một vòng, hoặc là gọi mấy người bạn quen biết, thuê một chiếc thuyền nhỏ thả dọc sông Đông Dương, còn làm thơ, vẽ tranh gì đó. Đấy mới là sống chứ, được sống một ngày như thế, Hoàng Thử thấy chết luôn cũng đáng.
Ba trăm quan tiền chôn giấu kia hiện không làm hắn nhớ tới như trước nữa, ngược lại luôn lo một quan tiền chôn trong phòng ở thư viện, ngày nào cũng đào ra đếm, sau đó cẩn thận chôn đi, có lẽ ngày mai nghỉ, dùng tiền này mua trâm cho phụ nhân ở Tân Phong cũng không phải chủ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827385/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.