Vũ Khang Y và Dạ Thuần Phong giận nhau. Nếu lần trước chỉ có mình Vũ Khang Y giận ngầm, thì nay Dạ Thuần Phong cũng giận. Hai ngươi đi đường gặp nhau đều cố ý ngó lơ, khiến cho cả tổng đà đều biết. Cô Tô Lăng nghĩ là chuyện đám trẻ nên không xen vào. Cổ Tịch Vân thì lãnh đạm coi như chẳng biết gì. Vì giận hờn, Vũ Khang Y cũng không còn tâm tình đi trêu chọc người khác. Suốt ngày hắn chỉ ở trong phòng luyện tiêu, cho đến một hôm Kinh Vận chạy về báo một chuyện động trời.
“Chủ nhân, quốc cửu gia của người xong rồi, xong rồi, đời này coi như xong rồi.”
Vũ Khang Y không hiểu, hỏi: “Hắn xảy ra chuyện gì?”
“Hắn bị người ta…” Kinh Vận làm ra sắc mặt trầm trọng. “cắt đi cái ấy rồi.”
“Cái ấy?”
“Thì là thứ chân chính của nam nhân đấy.”
Vũ Khang Y sững sờ: “Ai làm vậy? Đến cả quốc cửu mà cũng dám ra tay sao?”
“Cái này không rõ, nghe đồn là bịt kín mặt.”
Vũ Khang Y mân mê thanh bích tiêu, chuyện này kể ra cũng chả liên quan gì hắn. Quốc cửu gia kia háo sắc như vậy, sợ rằng kẻ thù cũng không ít đi. Huống hồ, mấy nay tâm trạng hắn rất tệ, không có hơi sức đâu đi quản chuyện người khác.
“Kinh Vận, ngươi nói xem một nam nhân sao có thể ngủ với một nam nhân khác, mà vẫn đi kỹ viện tìm vui như thường, xem như giữa hai người vốn chẳng có chuyện gì xảy ra được nhỉ?”
Kinh Vân ngây ngô nói: “Người hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chu-dai-nhan-thinh-luu-tinh/2614594/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.