Chương trước
Chương sau
Edit : Tử Ngân
Đã là đầu thu , ánh nắng mặt trời buổi sáng , ánh vàng rực rỡ, chiếu vào trên người, ấm áp, rất là thoải mái!
Đi bộ ở mặt trên con đường đá cuội nho nhỏ , hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, những cơn gió thoảng lướt qua, lại thêm mùi hương hoa quế nhàn nhạt dễ ngửi . Thoải mái như thế, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được có hơi nheo đôi mắt lại, hé miệng mỉm cười, từ từ đi đến cây quế đang nở đầy hoa kia .
Hoa quế là thứ hoa nàng thích nhất. Dù sao, hương hoa quế xông vào mũi thật thơm. Hơn nữa, hoa quế còn có thể làm ra bánh hoa quế nàng thích ăn nhất , rồi làm trà sữa, trà ướp hương quế .v..v.... . .
Cho nên, thấy trước mắt hoa quế nở thật quyến rũ, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán trước cứ nhặt về một mớ, rửa sạch phơi khô để có thể vào lúc rảnh thì làm thành món điểm tâm dễ ăn và trà ướp hương quế.
Nghĩ liền làm, Đồng Nhạc Nhạc đi tới dưới tán câu quế, liền lập tức lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận nhặt những cánh hoan quế rơi trên mặt đất, rồi lại đặt ở trên khăn tay .
Tuy nhiên, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nhặt hoa quế, nàng hoàn toàn không biết có một bóng dáng cao to mặc đồ trắng đang đi về hướng nàng.
Gió nhẹ nhàng thổi, không ngừng lướt qua tán cây, làm rơi xuống những bông hoa quế đầy cành.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhặt một lát , liền phát hiện khăn tay đã chứa đầy hoa quế , cũng không bỏ têm vào được nữa .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là thu thập xong khăn tay, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.
Tuy nhiên, sau khi Đồng Nhạc Nhạc đứng lên, nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt. Đến lúc nhìn thấy nam nhân áo trắng đã đứng ở sau lưng nàng không biết từ khi nào , trên mặt không khỏi sửng sốt.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp như vậy, xuyên thấu qua cành lá trên cây nhẹ nhàng phủ xuống, chiếu thẳng vào trên người nam nhân.
Nam nhân mặc một chiếc trường sam trắng tinh, mái tóc đen như mun nhẹ nhàng thả xuống phủ kín hai vai.
Gió nhẹ nhàng thổi khiến cho tay áo nam nhân tung bay. Nam nhân chỉ là im lặng đứng ở nơi đó, quả nhiên cũng là một người vô cùng hào hoa, tuấn tú vô song!
Điều thu hút cái nhìn của người ta nhất là nụ cười như có như không trong đôi mắt đen huyền của nam nhân này. Khi đó nó đều gợi lên nét tươi cười, làm cho người ta cảm giác, giống như ánh mặt trời tháng ba sưởi cho ấm áp như vậy. Làm cho người ta vừa nhìn, liền không nỡ rời ánh mắt đi nơi khác nửa phần. . .
Mà trích tiên nam nhân vượt khỏi đời thường trước mắt này, không phải những người khác, đúng là Lan Lăng Vương được mọi người khen ngợi, Lan Lăng Thiệu Giác!
Nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác không biết đứng ở phía sau mình từ khi nào, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc. Cuối cùng, gương mặt rạng rỡ, khóe miệng cong lên một cái, liền kìm lòng không đậu mà giật mình la lên thành tiếng.
"Lan lăng. . . Ặc, Vương gia. . ."
Thiếu chút nữa nhất thời kích động mà gọi thẳng tên Lan Lăng Thiệu Giác , may là kịp thời đổi giọng. Nhưng mà trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, âm thầm cắn đầu lưỡi.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc mặt mày ảo não, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là im lặng nhìn chăm chú tiểu thái giám trước mặt này.
Chỉ thấy, tên tiểu thái giám giờ phút này đang đứng ở trước mặt hắn. Bây giờ hắn mới phát hiện, tên tiểu thái giám rõ ràng là nhỏ nhắn như thế. Dẫu đứng thẳng người cũng chỉ đến ngực hắn.
Tuy là như thế, nhưng lại đều không ảnh hưởng vẻ đẹp của 'Hắn' một chút nào!
Áo lam mặc trên người tuy là trang phục thái giám, lại tôn thêm làn da càng trắng như tuyết của người trước mắt .
Đường nét thanh tú, phảng phất một khối mỹ ngọc gọt rũa tỉ mỉ .
Nhưng mà điều hấp dẫn ánh mắt của Lan Lăng Thiệu Giác nhất, là nụ cười trên mặt kia của tiểu thái giám.
Mặt mày rạng rỡ, đôi mắt tươi cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Lại thêm làn môi đỏ hồng đang cong lên kia, đều biểu hiện ra được tâm tình hoan hỉ và kích động của tiểu thái giám giờ phút này.
Phảng phất, sự xuất hiện của hắn, khiến cho tiểu thái giám này rất hoan hỉ. . .
Từ nhỏ, bởi vì tự biết thân phận và dung mạo của bản thân, Lan Lăng Thiệu Giác biết, chính mình cho dù đi tới chỗ nào, đều là bị người ta dõi mắt nhìn ngắm.
Tuy nhiên, bị người dùng ánh mắt đầy niềm vui bất ngờ như thế để nhìn mình, thì có lẽ lần đầu tiên!
Hơn nữa, ánh mắt tiểu thái giám nhìn mình , cùng không giống với những người khác.
Trong mắt tiểu thái giám, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ thấy được sự hoan hỉ chân thành của 'Hắn' đối với chính mình. Dó là ánh mắt trong suốt, tinh khiết như vậy, không lén mang theo điều gì khác. . .
Thấy vậy, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi chấn động. Lập tức, ánh mắt dịu dàng kia, không khỏi nhìn vào chiếc khăn tay trên tay tiểu thái giám .
Nhìn thấy bên trong chiếc khăn tay kia, cũng chỉ có những bông hoa quế đang phơi đầy trên mặt đất, thấy vậy, đôi mắt Lan Lăng Thiệu Giác chợt sáng lên một cái, lập tức mở miệng hỏi .
"Thì ra, Tiểu Nhạc Tử ngươi cũng là một người biết thương hoa a!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu chân thành mê người. Nó làm cho người ta có cảm giác, giống như từng cơn gió nhẹ từ từ thổi qua, rất là thoải mái.
Tuy nhiên, nghe thấy nam nhân nói những lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt. Lập tức theo ánh mắt của nam nhân, nàng nhìn xuống đám hoa quế bên trong khăn tay của mình.
Thấy vậy, trong lòng biết Lan Lăng Thiệu Giác là phát sinh hiểu lầm . Nàng lập tức đưa tay gãi gãi sau gáy, mở miệng ha ha cười nói.
"Ha ha, nô tài đâu có phải là người biết thương hoa nào đâu! ? Chỉ là nhìn hoa quế này vãi đầy trên mặt đất thì rất là đáng tiếc. Phải biết rằng, những hoa quế này mà thu thập lại, có khả năng làm rất nhiều đồ ăn ngon đó!"
"A! ? Cho tới bây giờ ta chỉ biết là hương hoa quế xông vào mũi, là cây cảnh. Chứ cũng không biết, hoa quế còn có thể ăn được! Ngươi nói xem, hoa quế có thể làm những món ăn ngon gì ! ?"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc trái lại ngây ngẩn cả người.
"Cái gì! ? Các ngươi nơi này, cũng không ăn hoa quế sao! ?"
Thấy Lan Lăng Thiệu Giác khe khẽ lắc đầu, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.
"Các ngươi ở nơi này thật đúng là lãng phí. Phải biết rằng, hoa quế có thể sử dụng vào rất nhiều việc. Có khả năng làm bánh hoa quế này , trà sữa hoa quế này, trà ướp hương quế nữa . . ."
Đồng Nhạc Nhạc liên tiếp nói rất nhiều món điểm tâm làm từ hoa quế . Nghe được mà vẻ mặt Lan Lăng Thiệu Giác không dám tin.
"Thì ra, hoa quế còn có thể làm nhiều đồ ăn như vậy . . . Đáng tiếc, ngươi cứ nói vậy, còn ta cũng chưa hề được ăn !"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, hình như phi thường tiếc rẻ. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ cái gì, lập tức mở miệng nói.
"Cái này có gì đâu, nếu như hiện nay Vương gia rảnh, nô tài lập tức dùng hoa quế làm điểm tâm cho ngài vậy!"
"Ha hả, có thật không! ? Vừa lúc ta có thời gian, như vậy, làm phiền Tiểu Nhạc Tử ."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, nói chuyện nho nhã, cử chỉ có lễ, không bởi vì chính mình là Lan Lăng Vương mà kiêu ngạo múi hểnh lên trời.
Làm cho người ta nghe xong, trong lòng cực kỳ thoải mái!
Nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc khẽ nhếch lên, mở miệng cười nói.
"Vừa vặn, Vương gia, chỗ ở của nô tài liền cách đây không xa ở phía trước . Nô tài cầm những hoa quế này đi về trước làm điểm tâm, ngài tạm thời ngồi ở chỗ nầy chờ một chút đi!"
Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, chỉ thấy tại cách đó không xa có một cái đình nghỉ mát bát giác, liền để cho Lan Lăng Thiệu Giác ngồi chờ ở nơi này .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.