Nghe được Huyền Lăng Phong thốt ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, nói không khách khí .
"Vương gia, vẫn còn hô gì, chạy mau đi!"
Đang là lúc nào, những thị vệ này đều đang phải đấu với Hắc y nhân ! Ai có thời gian đến bảo vệ hắn! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, chỉ thấy tất cả lối ra đều bị Hắc y nhân bao vây quanh một vòng. Muốn đi ra ngoài, nói dễ vậy sao! ?
Chính lúc đang lo lắng , Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy cây phong bốn phía , đôi mắt lập tức sáng ngời!
"Mau, Vương gia, ngài mau bò lên trên cây đi!"
"Cái gì! ? Bò lên trên cây! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt. Trải qua cơn hoảng sợ vừa rồi , Huyền Lăng Phong cũng không còn thời gian tìm Đồng Nhạc Nhạc tính sổ.
Lúc này, nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói thế, Huyền Lăng Phong chỉ có nghi hoặc sâu sắc.
Thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tràn đầy nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được lại lần nữa đảo cặp mắt nhìn khinh thường về hướng hắn, mở miệng nói.
“Hướng nào cũng có sát thủ bao vây, chúng ta không thể nào trốn thoát được, tốt nhấy chỉ có leo lên cây đại thụ, chờ cứu binh đến mà thôi!”
Huyền Lăng Phong, ngươi thật là ngu ngốc!
Đương nhiên, câu sau Nhạc Nhạc không có dám nói ra miệng, bằng không, khẳng định là nàng sẽ bị hắn xử lý.
Tuy nhiên, mới vừa rồi Đồng Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489912/chuong-101-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.