Cô vỗ nhẹ lên mặt hắn: "Vũ Văn Dụ, Vũ Văn Dụ.”
“Đừng vỗ nữa, huynh ấy hôn mê rồi.” Tề Vương tức giận nói.
Nguyên Chiêu Lâm vẫn đang vỗ: "Vũ Văn Dụ, tỉnh lại đi, cố gắng mở mắt ra."
Cô nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nắn rồi bóp mạnh: “Mở mắt ra.”
“Nữ nhân này, thật sự không biết Thái Thượng Hoàng kêu ngươi tới đây làm cái gì?” Tề Vương vội vàng chạy tới, muốn đưa tay ra cản Nguyên Chiêu Lâm.
Lại nhìn thấy Vũ Văn Dụ từ từ mở mắt.
Nguyên Chiêu Lâm đẩy Tề Vương ra, hơi tức giận nói: "Ngươi tránh sang một bên, đừng gây trở ngại cho ta."
Tề Vương kinh ngạc nhìn cô, người phụ nữ này sao lại hung dữ như vậy?
Nguyên Chiêu Lâm đặt hai tay lên đầu Vũ Văn Dụ, hỏi: "Vũ Văn Dụ, nhìn ta này, có biết ta là ai không?"
Cảnh tượng trước mắt Vũ Văn Dụ mơ hồ, nhưng lại nghe thấy âm thanh, nói: "Nữ nhân xấu."
Khóe miệng Nguyên Chiêu Lâm nhếch lê: "Thế ngươi là ai? Đã xảy ra chuyện gì, biết không?"
“Bổn vương bị tập kích..."
Ý thức vẫn thanh tỉnh.
“Được, bây giờ ta sẽ kiểm tra cho ngươi. Nếu đau thì nói ta, cần phải loại trừ tình huống xuất huyết não và xuất huyết bên trong.” Hai tay Nguyên Chiêu Lâm bắt đầu nhẹ nhàng đè lên đầu hắn, từ từ di chuyển xuống dưới, vị trí tim, phổi…
Trong lồng ngực Vũ Văn Dụ phát ra tiếng thở khò khè, cả người run lên, mặt đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nguyên Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637849/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.