Ánh đèn nhỏ như hạt đậu, cùng với người đàn ông đang nằm gục đầu lên bàn khiến Hứa Qua ngẩn ngơ, cứ ngỡ như cô đang quay về thời gian họ ở căn hộ chung cư cũ cạnh sông Vltava. Dù thời gian ở đó chẳng được bao nhiêu, đó là nơi duy nhất cho cô cảm giác là mái ấm.
Hứa Qua chính thức thành thành viên chính thức của 1942 vào năm mười lăm tuổi. Không giống các thành viên khác trong tổ chức, cô không lớn lên ở trang trại 400km vuông ở gần biên giới Séc và Áo. Mỗi khi nhắc tới nơi đó, giọng họ tràn đầy nhớ nhung và lưu luyến.
So với trang trại rộng miên mang, căn hộ nhỏ chưa tới trăm mét vuông khiến cô bồi hồi khó tả. Hai nơi chỉ cách nhau hai giờ lái xe, với Hứa Qua, căn hộ ấy là tổ ấm của cô và Artenza, là nơi họ cùng nhau trải qua bốn mùa.
Ở nơi đó, việc Hứa Qua làm nhiều nhất là lấy chiếc chăn trong phòng mình đắp lên người đàn ông đang ngủ gục trên bàn làm việc. Artenza của cô lúc nào cũng trong trạng thái bận tối mặt tối mũi.
Bây giờ, có lẽ vì đã lâu không làm nên khi đắp chăn cho anh, tay cô vô ý quệt phải đồ vật trên bàn đọc sách.
Tiếng "bộp" trên sàn gỗ khiến người đang nằm bò trên bàn lập tức bật dậy. Chiếc chăn lông trên tay Hứa Qua rơi tuột xuống đất.
Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng leo lắt mà quạnh quẽ trong ánh mắt Lệ Liệt Nông khiến Hứa Qua vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ve-be-ngoai/3517181/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.