Mắt Hứa Qua nhìn Lệ Liệt Nông không chớp, cô hỏi: "Artenza, vòng cổ của em ở đâu rồi? Chiếc vòng cổ có treo nhẫn đính hôn của chúng ta giờ ở đâu?"
Câu hỏi của cô khiến ánh mắt người đối diện ngẩn ngơ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, gió lại thổi mái tóc anh lộn xộn. Ánh mắt lập tức sắc bén trở lại khiến cô không kìm được mà nghĩ rằng sự ngẩn ngơ ban nãy là do cơn gió.
Lúc này anh không chỉnh tóc mà nhìn cô: "Anh không biết."
"Sao anh lại không biết?"
"Bà Lệ, em có nhiều câu hỏi thật đấy", anh như thở dài: "Em có thể coi câu trả lời của anh là một dấu hiệu tốt, là anh tôn trọng tự do cá nhân của em. Không phải mấy chuyên gia tình cảm vẫn hay nhai đi nhai lại đó sao? Phụ nữ cực ghét đàn ông hỏi tiền, hay là lén mở hộp trang sức của họ?"
"Artenza", Hứa Qua lắc đầu: "Anh hẳn biết, em chưa từng coi đó là đồ trang sức."
Im lặng.
"Nói em biết, chắc chắn anh biết nó ở đâu."
"Hứa Qua", anh nhìn cô bằng ánh mắt khó xử: "Giống như con cún Hoa Hoa em nuôi lúc nhỏ, trên thế giới này chuyện như vậy luôn xảy ra mà. Một ngày nào đó khi tỉnh lại sẽ phát hiện cái gì đó đã biến mất."
Nhà lãnh đạo 1942 cực giỏi khoản ăn nói, an ủi những người khác. Xem kìa, anh nói câu kia mới chân thành và tha thiết làm sao. Chỉ là người phụ nữ trước mặt anh không phải một người đang suy sụp, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ve-be-ngoai/3517179/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.