Xa xa nhìn Tô Dẫn Nguyệt, Quân Doanh Thệ trong lòng chậm rãi nổi lên một cỗ cảm động, nhìn lại nhìn, chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, lại có chút hỉ cực mà khóc. Rất sớm chỉ biết chính mình thích Dẫn Nguyệt, nhưng hiện tại mới phát hiện, chính mình nhưng lại như thế thương y. Biết chính mình tâm ý Quân Doanh Thệ cảm giác được, trong lòng cứng rắn đích xác đã muốn dần dần bóc ra, lộ ra một khối mềm mại ấm áp.
“Như thế nào? Tâm tình không tốt sao?” Tô Dẫn Nguyệt phi thân xuống đất, liếc mắt một cái liền thấy Quân Doanh Thệ cúi đầu rưng rưng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác không biết tên, chỉ cảm thấy phiền, nháy mắt cũng không có tâm tình du ngoạn.
“Không phải, chính là......”
“Làm sao vậy? Ấp a ấp úng như vậy?” Tô Dẫn Nguyệt cầm trong tay củ sen đã hái giao cho Tước Hinh, đối Quân Doanh Thệ có chút không chút để ý đáp. Dừng một chút, phục lại quay đầu đối Tước Hinh bổ sung nói: “Đem này củ sen thêm vào bên trong chén thuốc mỗi sáng của Quân công tử, minh bạch chưa?”
Tước Hinh nghịch ngợm cười, tiến lên tiếp nhận củ sen trong tay Tô Dẫn Nguyệt, ánh mắt tối sầm ám gật gật đầu liền lui xuống.
Quân Doanh Thệ không khỏi một trận kỳ quái, thuận miệng hỏi: “Đem củ sen thêm vào dược trung làm cái gì?”
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt thùy tiệp ôn nhu cười nói: “Cũng không có gì, chính là dược liệu bình thường mà thôi. Mấy chén thuốc trước cũng có, chính là hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602730/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.