Hơi ấm phía sau chợt biến mất, giường gỗ nhỏ nhẹ đi, sau đó là tiếng mặc quần áo xột xoạt. Quân Doanh Thệ nằm trên giường nhỏ, đưa lưng ra phía ngoài, bất động, nhưng hai mắt vẫn mở lớn.
Tiếng mặc quần áo chậm chạp kéo dài, trong sáng sớm yên tĩnh có thể nghe thấy rõ mồn một. Quân Doanh Thệ siết chặt chăn đắp trên người, lông mi rung rung, nhắm mắt lại.
Tô Dẫn Nguyệt chỉnh sửa xong vạt áo, ngắm nhìn bóng lưng Quân Doanh Thệ, im lặng thật lâu, rồi đột nhiên thở dài một tiếng: “Ta phải… đi rồi…”
Người trên giường chẳng mảy may nhúc nhích, giống như đang ngủ say. Bụng được chăn đắp lên trông có vẻ mập mạp, nhấp nhô theo nhịp thở. Tô Dẫn Nguyệt ngẩn người, trong lòng chua xót. Tình cảm mãnh liệt vừa rồi thật như một giấc mơ. Đầu ngón tay vẫn vương hơi ấm, từng xúc cảm tinh tế lúc này đang lặng lẽ xói mòn từng chút, từng chút.
Trái tim Tô Dẫn Nguyệt co rút, bàn tay nắm chặt, nhưng vẫn không ngăn được hơi ấm đang mất đi.
Có lẽ tình cảm trên đời này cũng giống thế này, đến khi phát hiện ra thật sự mất đi rồi mới biết thế nào gọi là hối tiếc không kịp, mới biết thế nào là đau thấu tâm can.
Sương sớm phủ lên bình minh tĩnh lặng, làn sương cuối thu rơi đầy đất, thấm lạnh lãnh cung ẩm thấp. Vài tia sáng mỏng manh chiếu xuống, rải chút hơi ấm.
Bên ngoài cửa sổ nhỏ, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt đất. Khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trời mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602675/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.