Mùa đông khắc nghiệt, khí trời lạnh lẽo ẩm thấp thấu vào xương cốt, phủ thêm một lớp sương lạnh lên lãnh cung vốn đã tiêu điều. Mặt đất đọng nước mưa, làm cái lạnh thấm thẳng vào lòng bàn chân.
Quân Doanh Thệ cười lạnh: “Người này là Tô Dẫn Nguyệt, là kẻ đứng sau phản quân.”
Tiểu Trác giật mình, tay run lên, bức tranh trên tay rơi xuống đất, thấm nước.
Nét mực lập tức loang ra, bóng lưng trác vời dần trở nên nhạt nhòa, rồi không còn thấy rõ nữa.
Quân Doanh Thệ xoa bụng thong thả bước đến bên cửa sổ, nét mặt lạnh lùng cô tịch, tựa như không biết vui vẻ, chẳng thấy đau đớn. Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng: “Tiểu Trác, thu xếp đi, ngày phá thành ngươi mang đồ chạy trốn đi.”
“Hoàng thượng!” Tiểu Trác hoàn hồn, thốt lên: “Tiểu nhân sẽ không đi! Nào có ngày phá thành gì đó! Hoàng thượng đừng nghĩ lung tung!”
Quân Doanh Thệ quay đầu cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Trẫm đã từng nghĩ mọi cách để bảo vệ giang sơn của Quân thị, không ngờ cơ nghiệp thiên thu muôn đời này cuối cùng lại vẫn bị hủy trong tay Trẫm…”
Tiểu Trác hoảng sợ, nhìn sườn mặt lạnh nhạt của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn, muốn nói gì đó lại không sao thốt ra lời.
Quân Doanh Thệ nhìn gốc phù tang bên ngoài cửa sổ, dừng một lát, rồi nói tiếp: “Binh lực yếu ớt, đội quân phái đi sẽ không ngăn được bao lâu. Tô Dẫn Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng thực hiện được kế hoạch tính toán từ lâu…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602674/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.