Bao lâu không có loại cảm giác đau lòng vì đàn ông này rồi, Sở Dĩnh cũng nhanh chóng quên đoạn thời gian kia cô làm sao qua được, giống như động đất, thế giới của cô sụp xuống chỉ trong một đêm, cũng không tìm về những thứ cô cho là vĩnh viễn gì đó nữa, cô đã che dấu cảm xúc chân chính thành thói quen, cho dù ở trước mặt mẹ, gần như cô dùng hết toàn bộ hơi sức khiến cho chính mình kiên cường, thật sự thì mệt chết đi được, cô cũng muốn tìm một bờ vai để dựa vào, chỉ là chủ nhân bờ vai này là Chu Tự Hàn, cô cảm thấy có mấy phần kì quái.
Nhưng lời nói của Chu Tự Hàn, ít nhiều cũng gợi lên một chút cảm xúc đi, suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ Chu Tự Hàn nói không sai, trong miệng luôn nói mình và Lăng Chu không còn quan hệ rồi, thật ra thì trong lòng vẫn không bỏ được, dù sao sáu năm cũng không phải đoạn thời gian rất ngắn ngủi.
Lỗ tai Chu Tự Hàn nằm trên cửa lắng nghe, đang muốn gõ lại một cái thử xem, cửa chợt từ từ kéo ra, Chu Tự Hàn không khỏi hơi cong môi một cái, duỗi một cái cánh tay đem Sở Dĩnh ôm vào trong ngực, cúi đầu qua nhìn cô: "Bảo bối, dù gì chuyện đều đã qua rồi, chúng ta không nghĩ nữa, về sau có anh đây rồi."
Sở Dĩnh ngẩng đầu rất phức tạp nhìn anh thật lâu: "Chu Tự Hàn, tôi nói rất nhiều lần rồi, cho dù đi theo anh, tôi cũng có nhân quyền cơ bản, anh phải học được cách tôn trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526926/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.