Kể từ khi Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn ở chung một chỗ, chỉ có thể về nhà một lần vào chủ nhật, cho nên Sở Dĩnh quý trọng thời gian ở chung với mẹ hơn, Sở Dĩnh vô cùng may mắn khi mẹ cô là một người mẹ sáng suốt, biết lúc nào thì nên giả bộ hồ đồ, ví dụ như chuyện của cô và Chu Tự Hàn, bên ngoài cũng la hét ầm ĩ thành ra như vậy rồi, làm sao giấu giếm được mẹ cô, coi như ban đầu khi cô chuyển đến chỗ của Chu Tự Hàn, mẹ cô cũng chỉ nói một câu: "Dĩnh Nhi, mẹ hy vọng nhất chính là con vui vẻ, trừ chuyện này, mẹ không muốn qua cái khác, con đứa nhỏ này suy nghĩ rất nặng nề, có lúc phải học buông tha một chút xem, có lẽ sẽ có một vùng trời đất khác."
Sở Dĩnh cảm thấy mẹ của cô là một người thông minh, có thể chú ý đến cảm xúc nhỏ bé mẫn cảm nhất trong lòng cô, đã nhiều năm như vậy, hầu như mẹ rất ít khi đề cập tới những chuyện kia, giống như cố ý tránh.
Sở Dĩnh ngồi ở trên ghế sa lon còn băn khoăn, Trần Tư Yến có quan hệ như thế nào với cha mẹ, nghe bà ấy nói là học muội của cha mẹ, nhưng bà ấy có chút phức tạp, kì lạ như thế.
Nhạc Thu Mạn đem trái cây đã cắt gọn bưng ra đưa cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh ngẩng đầu lên thử mở miệng nói: "Mẹ, mẹ có biết Trần Tư Yến không?" Sắc mặt Nhạc Thu Mạn rõ ràng cương cứng một chút, đĩa trái cây trong tay nghiêng về một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526925/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.