"Bẩn sao?" Sở Dĩnh dựa vào trên thân cây, ngẩng đầu lên không chút trốn tránh nhìn thẳng vào mắt của Lăng Chu, đáy mắt anh ta bùng cháy ngọn lửa đố kị như không thể tha thứ cho sai lầm ấy, Lăng Chu may mắn hơn nhiều so với cô, anh ta được bảo vệ vô cùng tốt, tốt không đến biết cái thế giới này vốn rất dơ bẩn, cuộc sống của bọn họ ở trong đó sao có thể sạch sẽ được, chỉ là Lăng Chu và chính mình khi đó đều không thấy được thôi.
Có lẽ Lăng Chu vĩnh viễn cũng không biết lúc trước cha anh ta tới tìm mình nói lời nói kia thì tâm tình của cô, tương tự với điều kiện trao đổi, điểm xuất phát là vì Lăng Chu, lại đem kiêu ngạo của Sở Dĩnh hung hăng giẫm ở lòng bàn chân, lúc trước chia tay thay vì nói là vì tương lai của Lăng Chu, không bằng nói cô không muốn trở thành gánh nặng của Lăng Chu, nhà họ Lăng sẽ không chấp nhận cô, từ khi mới bắt đầu mẹ của Lăng Chu cũng không thích cô, nếu như cha cô không có xảy ra việc gì, có lẽ miễn cưỡng có thể đồng ý để cô gả cho Lăng Chu, nhưng Sở gia xong rồi, cha của Lăng Chu không có bỏ đá xuống giếng đã coi là rất có lương tâm, trong đó rất nhiều thứ liên quan đến quy tắc quan trường, không phải cô có thể hiểu được.
Nhưng cô vô cùng rõ ràng, đó chính là cha cô xong rồi, cô và Lăng Chu cũng xong rồi, cô sẽ không mặt dày mà bám lấy anh, bởi vì là Lăng Chu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526915/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.