Chương trước
Chương sau
Trác Nhã ở trong phòng làm việc xử lý một số công việc của ngày mai. Đến lúc xử lý xong đã là sáu giờ. Cô nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đang nhuộm dần màu đen của bóng đêm, lấp ló vài tia sáng phát ra từ những căn nhà xung quanh. Trác Nhã duỗi người, xoa xoa hai bả vai có dấu hiệu mỏi mệt, đứng dậy, tới phòng bếp, rót một ly trà uống cho thanh tỉnh.

- Anh về rồi! - Từ ngoài cửa, giọng nam trầm ấm vang lên.

Trác Nhã cầm theo ly trà ra cửa, mỉm cười nói:

- Cuối cùng anh cũng về đúng giờ rồi!

Người đàn ông dáng người thanh gầy, mặc bộ đồ hưu nhàn màu nâu, khuôn mặt có mấy phần giống Trác Nhã, đường nét nam tính làm bật lên vẻ anh tuấn. Anh uể oải cào cào mái tóc rối, tiếp đến tháo kính xuống, xoa xoa hai mắt, mệt mỏi nói:

- Ở bên Pháp cũng không bận đến nhường này.

- Anh tắm rửa đi! Em đi hâm lại cơm rồi chúng ta cùng ăn.

- Anh cũng đói sắp chết rồi.

Người đàn ông này chính là anh trai của Trác Nhã, Trác Quân, giờ là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm thành phố. Trác Nhã nhìn theo bóng lưng khòm xuống của anh hai, thở dài lắc đầu. Dường như tinh lực của anh cô đều dồn hết vào công việc mất rồi.

Đợi Trác Quân tắm rửa xong, hai anh em cùng nhau dùng bữa tối, dù chỉ có hai người nhưng bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp. Đang ăn, Trác Quân chợt nhớ đến vài tin đồn gần đây:

- Anh nghe nói thị trường kinh tế trong nước có nhiều biến động, không ảnh hưởng đến công ty của em chứ?



- Anh yên tâm. Công ty em không sao hết. - Trác Nhã nói. Cô cũng biết chuyện này. Do tập đoàn Lôi thị tiến quân, mở rộng thị trường trong nước, kéo theo nhiều ảnh hưởng. Nhưng mà, cô tin chắc Lôi thị sẽ nhanh chóng xây dựng vị thế vững chắc, thay thế Đỗ gia trở thành tập đoàn lớn nhất trong nước. Vì vậy, có được hợp đồng với Lôi thị đồng nghĩa công ty K.Q có chỗ dựa vững chắc trong tương lai.

- Tuy rằng anh không thích Lôi gia lắm nhưng mà nếu có quan hệ tốt với Lôi thị, công ty em sẽ tránh được nhiều sóng gió. Nếu đã lựa chọn Lôi thị, em nên tránh tiếp xúc với Đỗ thị. - Trác Quân lo lắng dặn dò.

- Em biết mà.

Nhắc đến Lôi thị và Đỗ thị, Trác Nhã có tìm hiểu qua một chút. Rõ ràng An Vy chính là tiểu thư Đỗ gia, cô cứ nghĩ quan hệ hai nhà tốt lắm, thế mà bây giờ lại trở thành đối thủ cạnh tranh. Cũng có thể đó chỉ là mặt ngoài, bên trong họ chính là đang hợp tác.

Mấy ngày trước, bên phía Đỗ thị phái người tới, mong muốn được kí hợp đồng với công ty cô, nhưng xét thấy sản phẩm của họ với bên Lôi thị cùng một loại, Trác Nhã quyết định từ chối. Người đại diện bên đó rất bất mãn, nhất thời sẽ không từ bỏ ý định.

- Từ khi về nước, em có gặp thằng nhóc kia không? - Trác Quân nheo mắt hỏi. Gần đây anh rất bận, không có thời gian quan tâm em gái, nên giờ phải dò hỏi đầy đủ, tránh em mình gặp phải phiền phức.

Trác Nhã giật mình. Cô biết thằng nhóc trong miệng Trác Quân chính là Nhật Đông. Nói cho anh biết mình gặp lại Nhật Đông chẳng khác nào cầm đá tự đập vào chân, bị anh giáo huấn thê thảm.

- Không... không có. - Trác Nhã cúi đầu, vừa nhai cơm vừa nói, che giấu ánh mắt không được tự nhiên khi nói dối.

Trác Quân híp mắt, đối với thái độ khi trả lời của em gái không được hài lòng cho lắm.

- Thế thì tốt! Để cho anh biết em gặp thằng đó, cho dù là tình cờ anh nhất định sẽ nhốt em trong nhà!

- Vâng. - Có anh trai uy nghiêm thật đáng sợ mà.



- Anh em nhà bên đó chẳng có ai tốt đẹp. - Trác Quân nhỏ giọng mắng.

Trác Nhã sờ sờ vành tai, anh trai bất mãn với Nhật Đông cô có thể hiểu được nhưng lại ghét anh trai anh, cô không hiểu được. Giữa hai người anh trai có thù oán gì sao?

Vì quá mệt mỏi, ăn xong, Trác Quân về phòng lăn ra ngủ. Trác Nhã kiểm tra cửa nẻo rồi cũng về phòng. Đang đọc sách văn học thì điện thoại rung lên. Trác Nhã cầm lên xem, thấy một dãy số quen mắt trong trí nhớ.

- Anh ấy vẫn dùng số cũ sao?

Trác Nhã mở tin nhắn ra xem. Nhật Đông gửi thời gian và địa điểm mời cô đi ăn, kết thúc tin nhắn là dòng chữ "chúc ngủ ngon". Trác Nhã dụi mắt mấy lần, sợ mình nhìn lầm. Cho dù trong thời gian quen biết kia, Nhật Đông chưa từng gửi một tin nhắn thân thiết thế này cho cô. Trở thành bạn rồi, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn. Trác Nhã cho rằng đây là tin nhắn bình thường giữa bạn bè với nhau, không suy đoán sâu xa hơn. Cô nhanh chóng hồi âm lại.

Ngả người lên giường, Trác Nhã thầm nghĩ. Là bạn cũng tốt. Chỉ cần luôn nhắc nhở hai người là bạn, cô sẽ không phạm phải sai lầm như trước kia nữa.

Mối quan hệ cao nhất mà cô với Nhật Đông có thể chạm tới chính là bạn!

Bên kia, Nhật Đông vừa nhắn tin xong, hồi hộp chờ đợi hồi âm. Dựa theo bí kíp theo đuổi mà anh tìm được, nhắn tin "chúc ngủ ngon", "chào buổi sáng"... là cách tạo cảm giác thân thiết và cho người kia biết mình quan tâm họ. Lần đầu tiên nhắn kiểu tin nhắn thế này, Nhật Đông tò mò không biết Trác Nhã phản ứng thế nào. Tốt nhất là cô có thể nhận ra tình ý trong dòng tin nhắn đó. Tin nhắn vừa gửi đi hai phút, lập tức nhận được hồi âm. Nhật Đông bấm vào xem.

"Em biết rồi! Chúc anh ngủ ngon."

- Cô ấy... trả lời hơi bình thường nhỉ? - Nhật Đông gãi gãi đầu. Thôi kệ, có hồi âm là tốt rồi.

Đầu óc Nhật Đông bắt đầu xoay chuyển. Buổi hẹn đó mình nên mặc gì để phô bày hết vẻ đẹp trai đây? Người nhìn người thích mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.