Lúc đưa vào phòng cấp cứu, chưa đầy nửa tiếng bác sĩ đã bước ra thông báo: “Bệnh nhân mất máu nhiều quá, không cứu được.”
Tống Nam phát điên túm lấy bác sĩ, mất bình tĩnh: “Ông nói cái gì? Ông làm bác sĩ kiểu đó à. Bệnh nhân mới vào phòng cấp cứu mà nói không cứu được. Vào trong đó chữa cho cô ấy nhanh lên!”
“Tống thiếu gia, xin anh bình tĩnh. Phu nhân thật sự đã đi rồi, chúng tôi không cứu được.”
Không phải Phó Thịnh Minh lao đến cản lại, Tống Nam nhất định không buông tha cho bác sĩ. Anh cố gắng khuyên giải: “Cậu đừng như vậy, cô ấy không muốn thấy bộ dạng này đâu.”
Tống Nam quỳ xuống khóc như một đứa trẻ: “Tưởng Ly, em thích như nào anh cũng sẽ nghe theo em. Làm ơn tỉnh dậy đi.”
Tưởng Ly nằm trên giường, tay chân lạnh toát, gương mặt trắng bệch, mười phần là một cái xác rồi. Tống Nam cố xoa tay xoa chân muốn ủ ấm cho cô nhưng chỉ càng lạnh thêm. Hắn tức tối vứt cái khăn trắng phủ mặt của cô qua một bên: “Mẹ kiếp, đứa nào đắp cái khăn này lên? Trù ẻo cô ấy à!”
“Tống Nam, tỉnh lại đi! Tưởng Ly chết rồi.”
“Im miệng!”
Cô nói cô không chết, chẳng qua là đi đến nơi khác thôi.
Phó Thịnh Minh không chịu nổi: “Cậu lo liệu hậu sự cho cô ấy, giải quyết kẻ chủ mưu đứng sau việc này, đó mới là điều cậu nên làm. Ngồi đây khóc lóc cô ấy sẽ tỉnh lại sao?”
Lúc trước anh có không ưa Tưởng Ly, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-nhung-dam-mua-sa/2650548/chuong-58.html