Thời Oanh ngỡ ngàng, không ngờ một người từng kiêu ngạo như hắn lại có bộ dáng này. Không gian trong căn phòng tăm tối chỉ có một chút ánh sáng le lói chiếu vào từ một cửa sổ nhỏ càng làm nổi bật vẻ u tối của không gian. Cảm giác lạnh lẽo và hơi rợn người ngập tràn khắp phòng, như một lời cảnh báo của cái chết đang rình rập từ góc khuất của căn phòng. Điều đặc biệt chú ý là chiếc quan tài gỗ đơn độc được đặt ở giữa phòng khiến cô thoáng chốc sợ xanh mặt.
Tống Nam mặt mũi bơ phờ, râu ria không thèm cạo, đến tóc cũng lộ ra vài sợi bạc. Người đàn ông từng có gương mặt điển trai, đôi mắt sâu thẳm và hàng mi dài, giờ đây tràn đầy những nét mệt mỏi, lo lắng và tiều tụy. Quần áo thì lôi thôi, trong mắt chỉ toàn là suy sụp và oán hận.
Đây còn là Tống Nam mà cô từng yêu say đắm ư?
Hắn nhìn cô, cười hỏi: “Lạc Thời Oanh, cô ấy chết rồi cô đã hài lòng chưa?”
“Anh bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Tưởng Ly gây thù chuốc oán với Lạc Linh Diễm, bất hạnh qua đời liên quan gì đến tôi?”
Hôm nay cô được phía nhà họ Tống ngỏ lời mời đến đây. Bọn họ không ai khuyên được Tống Nam, từ lúc Tưởng Ly qua đời hắn cứ nhốt mình trong phòng, còn đặt quan tài của Tưởng Ly ngay bên trong, sống chết không bước ra.
Như thể hắn đang nhốt chính mình trong thế giới của riêng hai người họ vậy.
Nhà họ Tống nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-nhung-dam-mua-sa/2650527/chuong-59.html