Tống Chiêu đứng bất động ở cửa lều bạt, như một gốc tùng nhìn ra xa, trời đã tối từ lâu, Thiệu Bố quỳ trước tượng thần Ma Lỗ, mệt đến ngã xuống mấy lần, rồi lại kiên trì quỳ lại.
Ánh đèn dầu mờ nhạt từ trong nhà hắt ra, vì cửa mở nên thỉnh thoảng bị gió thổi lay động. Con đường dưới sườn núi vẫn tối đen, không có đèn xe, không có bóng người, Tống Chiêu nhìn đi nhìn lại, trong lúc chao đảo, trái tim cô vô cớ rung lên, đột nhiên lao nhanh ra ngoài.
Tuyết ngập quá đầu gối, cứ hai bước lại lún sâu vào, khó khăn lắm mới rút chân ra được, Tống Chiêu chạy được gần một dặm, chân mềm nhũn ngã lăn vào đống tuyết.
Lớp tuyết trên bề mặt đã đóng băng, ban đêm phản chiếu ánh trăng, phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị, cô thở dốc phủi tuyết bám trên người, lờ mờ, nghe thấy một tiếng chuông đồng vang lên.
Tiếng chuông càng lúc càng gần, Tống Chiêu đứng dậy, bước tới đón, lòng đầy lo lắng, cô nhìn thấy chiếc đèn nhỏ treo trên đầu xe lừa.
Trên xe là một ông lão xa lạ, thỉnh thoảng lại quất roi, thùng xe phía sau chất đầy rơm rạ và áo khoác quân đội, nhìn kỹ hơn, bên dưới chiếc áo khoác là một người đang hôn mê.
Quỷ Thủ đã đưa anh đi quá xa, Tố Mộc Phổ Nhật khó khăn lắm mới nhận ra đường đi, nhưng vẫn bị lạc giữa chừng. Tuyết xốp sau khi phơi nắng giống như cát, bị gió cuốn lên đập loạn xạ, trong thời tiết âm ba mươi bốn mươi độ, anh đã đi bộ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052502/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.