Không kịp đến bến xe buýt tìm xe khách, Tống Chiêu thuê một chiếc xe, đi thẳng về Xích Phong. Trong lúc chờ xe, cô quay về phòng ngủ dọn đồ, nhét quần áo đang phơi ở cửa sổ vào túi. Quay đầu lại, cô thấy cô bé không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.
“Chị đi à?”
“Đúng thế, nhà chị có chút việc…” Tống Chiêu nhét đồ đạc lung tung vào nhau, ép mình phải bình tĩnh.
Trong túi cô chỉ có vài bộ quần áo, vẫn không có gì để tặng cho đứa trẻ, cô nhìn quanh một vòng, thấy trên đầu giường mình có đặt một quả đào, là quả mà cô bé đã cố ý giữ lại cho cô khi phát lộc.
Cô cầm lấy đưa cho đứa trẻ.
“Em không lấy đâu, cái này là cho chị mà.” Đứa trẻ cúi đầu, móng tay cào vào khe cửa, giọng buồn buồn, lúc nói chuyện cũng không nhìn cô.
“Quả đào mật em cho chị, chị đã nhận rồi.” Tống Chiêu kiên quyết đặt quả đào vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, không quen ôm, cô véo nhẹ vai cô bé, “Quả đào chị cho em là đào thọ, bình an trường thọ, tối nay trước khi ngủ thì ăn hết nhé.”
“Vậy kỳ nghỉ đông chị còn đến nữa không?”
Tống Chiêu không quen hứa hẹn, vừa hay bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ báo hiệu giờ cơm trưa ở trai đường. Bỏ qua câu trả lời của cô, cô và cô bé cùng nhau bước ra khỏi liêu phòng, giống như mọi khi.
“Em đi ăn cơm đi.” Tống Chiêu nói.
Cô bé ôm quả đào, gật đầu, rồi đi.
Lúc ra đến cổng lớn, Tống Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052482/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.