Khi Tống Chiêu thực sự nằm trên giường trong liêu phòng cô vẫn cảm thấy thật kỳ diệu. Cô bé đó dẫn cô làm một đống việc, rồi lại đưa cô đi ăn tối ở trai đường — rất nhiều cư sĩ cùng ăn, là món mì nấu bằng nồi lớn.
Buổi tối họ còn phải lên khóa tu tối gì đó, Tống Chiêu không có hứng thú, quay về nằm nghỉ. Đúng lúc giữa hè, ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, gió mát thổi vào từ cửa sổ, cô không hề thấy phiền phức.
Căn phòng này có bốn giường, chỉ có mình cô ở, cả ngày không nghỉ ngơi nên cô nhanh chóng buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại lấy điện thoại ra.
Tố Mộc Phổ Nhật gửi một tin nhắn vào buổi chiều.
[Khi nào muốn về thì nói một tiếng, anh sẽ đến đón em.]
Tống Chiêu gõ chữ “Được”, nghĩ một lát, rồi lại xóa đi.
[Hôm nay em không về khách sạn, tạm thời đổi chỗ ở rồi.]
Phía đối diện nhanh chóng hồi đáp:
[An toàn là được.]
Cơn buồn ngủ ập đến, cô đặt điện thoại xuống.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là không biết người tóc bạc đó rốt cuộc đã đứng dậy chưa.
...
Cảm giác như vừa nhắm mắt đã bị tiếng gõ mõ inh tai đ.á.n.h thức, Tống Chiêu bật điện thoại lên xem, mới bốn giờ rưỡi sáng.
Đã có người đi lại nói chuyện ngoài hành lang, dường như mọi người đều đã dậy. Cô kéo chăn trùm đầu ngủ tiếp, chưa đầy hai phút đã có người đến gõ cửa:
“Sư huynh.”
Thật là nghiệt ngã, Tống Chiêu bật dậy đi mở cửa, đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052480/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.