Chiếc áo có bèo nhún cuối cùng vẫn bị bỏ lại trong cửa hàng quần áo, Tống Chiêu đã quyết định, kệ nó đi.
Trong một ngày, cô đã đưa ra nhiều quyết định, mỗi quyết định đều xuất phát từ sự chân thành tuyệt đối. Thực lòng muốn hòa nhập, nhưng lại thực lòng cảm thấy ghét bỏ.
Quay lại với đám đông, Tống Chiêu sải bước dài không ngừng tiến lên, dừng lại khi gặp đèn đỏ, đi qua cầu vượt, đi bộ từ phía đông thành phố sang phía tây, đi mãi cho đến khi kiệt sức, ngồi xổm bên đường thở dốc.
[Giống như người khác.]
Mỗi bước mỗi xa
Đây là một lời nguyền, từ nhỏ đến lớn, nó đã quấn lấy cô quá lâu rồi.
Hồi bé người khác có mẹ, cô thì không; lần đầu đến Hồng Kông không biết nói tiếng Quảng Đông, bị người ta gọi là "A Xán" [tên gọi miệt thị người Đại lục vào thời kỳ đầu] suốt mấy năm trời; đến thảo nguyên, cô là người Hán lạc lõng; ngay lúc này, cả phố đều là người Hán rồi, vậy thì sao?
Bất kể là đi làm hay đi học, cả đời mọi người đều vì muốn sống tốt. Mỗi dịp lễ Tết, họ mua thịt gà, thịt cá, sẽ dính m.á.u lợn, m.á.u cừu để được ăn hai món mặn, còn cô thì sao, tay cô dính m.á.u người, mỗi nhát d.a.o đứt gân đứt xương, thậm chí mỗi giọt m.á.u đều có tên.
Tống Chiêu bốc một nắm đất và chà xát mạnh vào tay, ngọn lửa giận vô danh bùng cháy trong lồng n.g.ự.c cô, biết thế này thà rằng lên xe cùng với những t.ử tù trong nhà tù Xích Trụ, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052479/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.