“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này.” Rút ra khỏi ký ức, Tố Mộc Phổ Nhật nhẹ nhàng hỏi, vỗ về mu bàn tay Tống Chiêu để an ủi.
Nếu năm đó không ra tay thì sẽ thế nào? Chậm nhất là vài phút nữa, Tố Mộc Phổ Nhật sẽ quay lại, rõ ràng cô có thể hoảng sợ rơi nước mắt, có thể bó tay không biết làm gì, để lại mọi việc cho Tố Mộc Phổ Nhật giải quyết. Như vậy, Thiệu Bố sẽ không ghét bỏ cô, sẽ không dùng địa chỉ giả để cắt đứt liên lạc, và sau này sẽ không xảy ra hàng ngàn hàng vạn chuyện khác.
Tống Chiêu cuộn tròn trong vòng tay Tố Mộc Phổ Nhật, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì đã g.i.ế.c Tiểu Thổ.
Có lẽ xuất phát vì sự khao khát tình mẹ, khi đó cô quá muốn báo đáp Thiệu Bố. Dù Tố Mộc Phổ Nhật hoàn toàn hiểu hành vi của cô, cô vẫn không thể nào tiêu tan đi được nỗi khổ sở.
Rất lâu sau này, khi Tống Chiêu đứng trong đám người của bang Hồng Nghĩa, cầm cây gậy sắt đầu tiên thuộc về mình, cô lại một lần nữa nhớ đến ánh mắt đề phòng cô của Thiệu Bố năm xưa.
Có lẽ Thiệu Bố mới là người đúng.
Khi cô làm người khác bị thương, và cũng bị người khác làm bị thương, như thể rơi vào một vòng luân hồi không hồi kết, Tống Chiêu cuối cùng cũng thừa nhận linh hồn xấu xí của mình.
Những lời Bảo Âm nói, cho đến giờ vẫn văng vẳng bên tai cô. Cô gái tràn đầy sức sống đó, trẻ trung xinh đẹp, học đại học, có đủ cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046394/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.