Bảo Âm tức đến mức nước mắt tuôn rơi, nhưng không cam tâm yếu thế trước mặt Tống Chiêu, lau mạnh đi, “Người tốt như chị tôi đã ra đi rồi, còn kẻ vô tình vô nghĩa như chị lại còn mặt mũi quay về! Tôi nói cho chị biết, anh Tô Mộc đã đính hôn với chị tôi, anh ấy là đàn ông của chị tôi, tôi sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau!”
Tống Chiêu im lặng một lát, rồi mới hỏi cô ta: “Thế cô muốn tôi phải làm gì.”
Bảo Âm ngẩn ra, không ngờ Tống Chiêu lại dễ dàng nhượng bộ như vậy, nghĩ một lúc mới nói: “Cho dù chị ở lại, thím Thiệu Bố cũng sẽ không đồng ý cho hai người kết hôn. Cho nên chị vẫn nên đi đi, trở về nơi chị sinh sống, như vậy mọi người đều có thể sống cuộc sống của mình!”
Tống Chiêu nhìn vẻ mặt của cô ta, thật sự cảm thấy rất kỳ lạ. Khuôn mặt trẻ tuổi chưa trải sự đời này, từng lỗ chân lông đều toát ra cái vẻ tự tin không cần suy nghĩ. Tống Chiêu đã phải tốn rất nhiều sức lực, mới học được cách đấu tranh một chút cho bản thân, còn cô ta thì lại có thể dễ dàng và đường đường chính chính yêu cầu người khác như thế.
“Tôi đi, rồi nhường chỗ cho cô, để cô lấy anh ấy.” Cô ngồi thẳng dậy, hỏi với vẻ chân thành: “Nhưng không phải vừa nãy cô còn nói, anh ấy là đàn ông của chị cô sao?”
Mặt Bảo Âm đỏ bừng lên, “Tôi, tôi——”
“Cô chính là có ý đó, chẳng qua là tôi nói ra, làm cô ngại thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046392/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.