“Cô không nên nói với tôi.” Tống Chiêu đóng cửa lều bạt lại, cô gái trước mặt đã thay chiếc váy màu vàng cam, hệt như mặt trời vừa mới dâng lên ở phía chân trời sau lưng. “Có gì thì cô nên đi tìm Tố Mộc Phổ Nhật mà nói.”
“Anh ấy đã tìm tôi rồi!” Bảo Âm mắt đỏ hoe, vẫn giữ vẻ cố chấp, “Tôi biết chị, chỉ là tôi chưa từng nhắc với ai, nhưng tôi biết anh ấy thích chị rất nhiều năm.”
“Anh ấy nói cho cô biết à?”
“Không. Là chị tôi nói cho tôi biết.” Bảo Âm liếc thấy Tố Mộc Phổ Nhật đang đi về phía này, trên tay anh bưng một ấm trà sữa và bánh mì mới nướng, cô ta ghen tị nhìn Tống Chiêu một cái, rồi thấp giọng nói: “Lát nữa nhân lúc anh ấy và anh Cách Đồ đi xem ngựa, chị đừng đi, tôi sẽ đến tìm chị.”
Tố Mộc Phổ Nhật đi tới thì thấy bóng lưng của Bảo Âm, “Cô ấy đến gây rối với em à?”
“Chỉ chào hỏi thôi.” Tống Chiêu và Tố Mộc Phổ Nhật cùng vào phòng, “Sáng nay có sắp xếp gì không?”
“Vài hôm nữa Cách Đồ tham gia đua ngựa, anh giúp anh ấy đi chợ ngựa xem một chút.”
“Anh cũng tham gia hả?”
Mỗi bước mỗi xa
“Em muốn xem anh tham gia?”
“Có những môn gì thế?”
“Đua ngựa, đấu vật, b.ắ.n cung, còn có cả thi nấu ăn ở phía bên kia nữa.”
“Anh thi cái nào thì thắng được?”
“Cưỡi ngựa? Bắn cung? Hai cái này anh đều biết.”
“À,” Tống Chiêu gật đầu, “Thế thì em muốn xem anh đấu vật.”
Tố Mộc Phổ Nhật đang bưng bát trà sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046391/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.