Bật lửa là Tống Chiêu mua cho cậu.
Tối hôm gặp Tống Trường Lâm, Tống Chiêu nghe ông nói rất nhiều. Cô bé nhạy bén nhận ra sự mệt mỏi và hối lỗi của bố, vì thế không hề mở lời đòi hỏi bất cứ điều gì.
Qua lời giới thiệu của bố, cuối cùng cô cũng nhớ được cái tên Tố Mộc Phổ Nhật và biết mẹ của cậu tên là Thiệu Bố.
Sáng hôm sau, bố cô và chú Cáp Nhật Tra Cái đã trở lại lâm trường, biết mình sẽ còn phải ở lại lều bạt một thời gian dài, Tống Chiêu càng chăm chỉ hơn trước, việc gì cũng tranh làm. Nếu không phải dì Thiệu Bố kiên quyết không cho phép, ngay cả cơm cô bé còn đòi nấu luôn.
Tố Mộc Phổ Nhật hằng ngày vẫn bận rộn công việc của mình, về nhà ít nói chuyện, và cũng không còn gây khó dễ cho Tống Chiêu nữa. Cuộc sống rơi vào trạng thái cân bằng cứng nhắc, Tống Chiêu gian nan mà thích nghi.
Khoảng một tuần trôi qua như thế, có một hôm, trước khi ra ngoài, Tố Mộc Phổ Nhật lại thấy Tống Chiêu và ngạch ni tranh nhau giặt quần áo. Mấy chiếc áo len cộc tay kéo qua kéo lại, nước nóng khó khăn lắm mới đun được sắp bị hai người làm nguội mất, cậu đứng ở cửa đột ngột nói: "Cậu đi với tôi."
Tống Chiêu ngẩng đầu ngẩn ra, tưởng lại phải đi đục băng ở sông, liền cầm găng tay đi theo.
Nhưng rất nhanh, cô bé nhận ra đây không phải đường ra bờ sông.
"Anh, anh định đưa em đi đâu vậy?"
Tố Mộc Phổ Nhật quay đầu nhìn cô bé một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046381/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.