Tố Mộc Phổ Nhật ôm cô chặt hơn, tàn t.h.u.ố.c rơi trên cánh tay anh, nóng rát trong khoảnh khắc. Tống Chiêu rúc trong vòng tay anh, cười khẩy: "Anh thật thú vị, dù nói về người c.h.ế.t hay nói về độc, anh đều không sợ chút nào.”
"Chứng tỏ anh trời sinh đã hợp với em.”
Anh quay mặt Tống Chiêu lại và hôn cô, không biết mệt mỏi và không chịu buông tha, tay kia nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dãy số điện thoại bị phai màu đó, đã biến thành màu xanh tím giống như hình xăm của cô.
"Còn em thì sao? Tại sao lại chùi số điện thoại của an đi?"
"Không định liên lạc, nên chùi đi thôi.” Hơi thở của Tống Chiêu vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng giọng điệu đã lạnh lùng: "Nói thật với anh, Tô Mộc, dù chúng ta có ngủ với nhau, cũng sẽ không thay đổi được gì.”
"Lý do?"
"Bởi vì anh quá giống người tôi từng quen, mà trên đời này, người tôi hận nhất chính là anh ta.”
Mặc dù đã sớm biết cô có lòng ghét bỏ, nhưng khi thực sự nghe thấy câu này, tim Tố Mộc Phổ Nhật vẫn thắt lại. Mãi một lúc sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Anh ta rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà khiến em ghét đến vậy?"
"Bởi vì anh ta hứa với tôi, rồi lại bỏ rơi tôi. Khi tôi coi anh ta là cọng rơm cứu mạng, tiết kiệm từng li từng tí chỉ để nói với anh ta một câu, còn anh ta thì đã quên tôi từ lâu rồi.”
"Sao có thể?!"
Tố Mộc Phổ Nhật kinh ngạc bật dậy, như bị ai đó đ.á.n.h một gậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046380/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.